(Post 07/09/2006) Tốt nghiệp đại học, bạn bè
tôi mỗi người có một lựa chọn cho riêng mình. Người thì học tiếp cao học,
người thì học thêm các ngành kinh tế, tài chính, còn tôi lựa chọn cho
mình con đường riêng: học lập trình tại Hải Phòng-Aptech. Bạn bè biết
chuyện, người thì nói: ”Học ngành này, hay đấy! Một trong số các ngành
hàng đầu bây giờ”, người lại kêu: ”Tôi có tiền cũng không theo ngành đó”.
Người lại bảo: ”Thế là bạn chuyển hẳn nghề rồi còn gì (chuyên ngành học
của tôi là ngoại ngữ). Hơn nữa, nghề đó không phù hợp với các “girls”."
|
Ngày đầu đến lớp, thầy Hải Long hỏi cả lớp lý do lựa
chọn học lập trình. Mọi người đều có câu trả lời cho riêng họ và tôi cũng
có lý do của riêng mình:”Em muốn được tiếp cận với công nghệ thông tin
(CNTT) để không bị lạc hậu”. Lý do thôi thúc tôi đi học bắt nguồn từ một
người bạn nước ngoài. Quả thật, tuy không theo học chuyên ngành CNTT nhưng
những điều bạn tôi biết khiến tôi rất khâm phục và cảm thấy có phần hơi
xấu hổ vì khả năng IT của mình. Thế rồi, từ đó tôi quyết tâm cải thiện
trình độ. Cũng không phải lần đầu tiếp xúc với CNTT nhưng dường như các
chương trình học ở đại học và các trung tâm bên ngoài chưa làm tôi cảm
thấy hài lòng. Có lẽ, chỉ đến khi bước chân vào Hải Phòng – Aptech, tôi
mới nhận thấy sự bài bản và chuyên nghiệp. Nếu học mà có cơ hội thay đổi
nghề nghiệp thì rất tốt còn không thì hỗ trợ cho công việc cũng hay chứ
sao. Đó là điều mà tôi tâm niệm.
Lớp tôi có 18 người gồm một lớp trưởng nhưng có tới 17
lớp phó. Vì chẳng ai chịu làm “nhân dân” cả, trong đó, có người đang công
tác tại ngân hàng, có người đang làm du lịch, có bạn đang học sư phạm
hoặc đang theo học khoa CNTT của các trường đại học trên địa bàn Hải Phòng,
có người mới tốt nghiệp PTTH...Tất cả chúng tôi đều có chung một niềm
đam mê đó là lập trình. Ở Hải Phòng - Aptech tôi và bạn bè tìm thấy cho
mình những giây phút rất thú vị.
Nhớ lại có lần tập kịch để biểu diễn trong lễ hội Noel,
cả lớp tôi đã rất tích cực tham gia để đảm bảo cho cuộc vui thành công.
Tuy nhiên, nhiều yếu tố đã nảy sinh trong quá trình tập luyện.
Thực ra, lúc đầu cầm kịch bản do tôi viết trên tay, các
bạn còn hơi e dè vì đây lần đầu tiên các bạn biểu diễn trước đám đông.
Cái khó nhất của vấn đề là nhân vật chính. Nhân vật chính trong kịch bản
là một ông già Noel đến từ Hawai. Vấn đề khó khăn là giữa tiết trời tháng
12 mà trang phục cho ông già Noel thật là nghèo nàn. Ông già chỉ được
mặc quần đùi, áo may ô, quấn xung quanh người và cổ chân, cổ tay là tua
rua màu đỏ. Ngoài ra, ông còn được trang bị một cái giáo cầm tay, cổ ông
có mấy cái vòng đầu lâu xương chéo, trông ông già Noel lớp tôi bặm trợn
thật giống thổ dân. Vì lý do đó mà đùn đẩy cho nhau chẳng ai chịu nhận,
thời gian thì đến rất gần rồi. Cả lớp nhìn nhau rồi cuối cùng ánh mắt
dừng lại ở anh ThắngNQ. Thấy vậy, anh Thắng NQ vội vàng lắp bắp như thể
mình là người có lỗi: “Thôi được rồi, anh sẽ đóng vai này”. Cả lớp vỗ
tay rầm rầm.
Một nhóm nhận vai diễn tập với nhau, còn một nhóm thì
phụ trách phần trang phục của ông già Noel. Cả lớp chúng tôi đều tham
gia rất tích cực. Tuy diễn viên chỉ là nghiệp dư nhưng chính vì sự sáng
tạo và cách thể hiện mà nhóm kịch đã mang lại tiếng cười cho mọi người
và được khán giả dành cho nhiều tràng vỗ tay. Lớp tôi đã giành được giải
nhất “Ông già Noel ấn tượng” đồng thời chúng tôi còn ẵm luôn cả giải nhất
đồng đội.
Sau vụ đó, chúng tôi ăn chia hẳn hai tầng bánh kem của
trung tâm nhờ sự “chai mặt” của HiếuĐT. Sau này chúng tôi mới biết là
các chị nhân viên ở trung tâm cứ băn khoăn không hiểu bánh của mình ai
lấy mất???
Ở Hải Phòng – Aptech, học viên được trang bị nhiều kiến
thức và công cụ phục vụ công việc của mình. Các ngôn ngữ lập trình dần
trở thành công cụ không thể thiếu trong cuộc sống của chúng tôi. Có lần,
trong giờ lý thuyết Java (chúng tôi học bằng máy chiếu ), thầy NguyênLV
cho bài tập, gọi ToànNC lên làm bài trước lớp. Phần giao diện cậu ấy làm
khá nhanh, đến phần viết sự kiện lúc đầu thì gặp một số lỗi, sau không
thấy lỗi thì cả lớp ồ lên: “Được rồi!”. Nhưng ngay lập tức, một loạt dòng
chữ đỏ hiện lên báo lỗi thế là lại cười rầm rầm. Không hề gì, lỗi đã được
khắc phục, chương trình chạy ngon, cả thầy và trò đều cười hài lòng, cả
lớp lại vỗ tay hoan hô.
Đặc biệt, trong quá trình học tập chúng tôi cũng có những
biệt hiệu ấn tượng gắn liền với nguồn gốc và xuất xứ khác nhau. Do phát
âm”cờ dách”(crack) CườngNT được chúng tôi gọi với cái tên thân yêu Cường
“dách”. Chưa hết, ai mà ra vẻ mình hiểu bài mà cứ gật đầu liên tục thế
nào cũng bị trêu là:”xu...”(nịnh). Điển hình có DuyLV “xu” vì cậu này
học rất chăm. Rồi thì Hiếu “Spam”. Vụ tên gọi này nếu kể hết thì chắc
sẽ còn dài.
Những kỷ niệm sẽ còn mãi trong chúng tôi. Hơn thế nữa,
tôi cảm thấy rất tự tin trong công việc và vững tin vào tương lai phía
trước. Tôi biết đã, đang và sẽ còn nhiều bạn luôn ao ước được khám phá
những chân trời kiến thức mới. Kiến thức là mãi mãi và vô tận, khát khao
chinh phục luôn mở rộng cho bạn, cho tôi và cho chúng ta.
HằngBTT– C0507M
(theo Nội san Aptechite) |