(Post 19/12/2005) Hai năm học tại trường, tôi thầm cảm ơn các bạn của mình đã nhiệt thành giúp đỡ, và hơn hết là tấm lòng của thầy cô và tập thể nhà trường đối với sinh viên chúng tôi nói chung và của bản thân tôi nói riêng… Chập chững bước vào ngành Công nghệ Thông tin được 2 năm, tôi không thể nói rằng mình giỏi hơn những đồng nghiệp khác. Tuy nhiên có một điều tôi chắc chắn - đó là tôi có đủ tự tin và nghị lực khi theo đuổi công việc lập trình này. Ngồi cùng các bạn đồng nghiệp, debug các dòng lỗi chương trình Web viết bằng công nghệ ASP, tôi thực sự bị cuốn vào công việc đang làm. Nói đến cái đang có của ngày hôm nay, tôi sẽ không thể quên những nghĩa ơn mà tôi nhận được từ giáo viên mình ngày trước. Cách đây 2 năm, tôi nhập học ngành lập trình của trường, thế nhưng chưa hề biết một tí gì về máy tính. Đậu vào trường, đối với tôi như vớ được một chiếc phao vừa kịp lúc. Tôi đã thấy mình long đong quá khi bỏ ngang Đại học. Vậy liệu lập trình có là cái nghề phù hợp với tôi? Còn nhớ tôi đã mừng như thế nào khi được thông báo đậu vào trường! Còn nhớ tôi đã thao thức như thế nào khi không hiểu chút khái niệm về byte và bit! Ngày đầu tiên đến trường, trời râm mát mà người vẫn ướt đẫm mồ hôi. Buổi học đầu tiên tay run run đánh máy khi thấy thầy đứng cạnh. “Em quá hồi hộp rồi” - thầy nói. Lời thầy quả là một phát trúng tim đen. Không hồi hộp sao được khi các bạn cùng lớp đánh máy rào rào nghe phát sợ. Lại càng lúng túng hơn khi họ trả lời được tất, còn tôi lại cứ im re. Thầy đã hiểu. Và thầy đã cho tôi lòng tin khi nói với lớp rằng: “Không biết cũng không sao, nhưng sợ nhất là lòng mình mau nản”. Tôi về nhà, cố gắng chuẩn bị bài trước khi đến lớp. Hiểu tiếng Anh đã khó mà hiểu thuật ngữ tin học bằng tiếng Anh lại càng khó hơn. Tôi vẫn cố, mặc cho các từ không biết, không thể biết cứ nối đuôi xếp hàng dài trong danh sách. Tôi sợ thầy sẽ bỏ rơi tôi vì tôi quá dở, các bạn sẽ cười tôi nếu tôi quá dốt. Ngày học thứ hai ở trường, ô vui quá, thầy giảng bài rất chi tiết. Tôi dần hiểu được khái niệm máy tính là gì, và nó quan trọng như thế nào trong cuộc sống chúng ta! Thú vị hơn khi phát hiện danh sách các từ tin học mà tôi chuẩn bị đêm qua biến mất khá nhiều, hì hì, tôi không ăn mất nó - ý là tôi đã hiểu được nó dễ dàng hơn. Cuộc sống trong nhà trường dường như thuận lợi lên rất nhiều khi hằng ngày được thầy chỉ bảo. Học từng chút, ấy vậy mà góp gió thành bão, tôi trải qua các kỳ thi khá bình thản. Ba tháng trôi qua, bây giờ có thể tì toè vài thuật ngữ tin học với gia đình rồi. Đó cũng là lúc mà tôi làm quen với cái gọi là dự án (project). Các buổi học làm quen với dự án nghe chừng rất khó khăn nhưng “thầy sẽ hướng dẫn các em qua tất”. Chúng tôi hăng say cho việc viết tài liệu. Chúng tôi đam mê khi được tự làm quen với những điều mới hơn trong sách học. Dự án là một cái gì đó tổng hợp và hơn cả những gì mà tôi học trong nhà trường. Cool, tôi reo lên khi bắt đầu code cho dự án đầu tay của mình cùng nhóm bạn. Có chút trở ngại đấy, 9 người 10 ý, chúng tôi tranh luận cự cãi rất nhiều. Đôi khi giận nhau, rồi năn nỉ. Năn nỉ và làm hoà thật nhanh vì đứa nào cũng sợ bị rớt bảo vệ cả mà. Tất cả chúng tôi đều cứng đầu, nhưng dường như đã không còn cụng phải nhau nữa khi chỉ còn 2 tuần nữa là bảo vệ. Vấn đề thật sự đến rồi đây, mỗi thằng một ý, đi lang mang một hồi tích hợp không vô. Đành nhờ thầy cố vấn thôi. Được sửa, bị phê bình thậm tệ, nhưng là những lời phê bình đáng giá. Đến lúc này cả bọn cùng ồ, tài liệu dự án vậy mà quan trọng ghê ta. Chúng tôi viết nó như viết văn vậy đó. Mỗi đứa một ý làm bài văn muôn sắc màu, nhưng trước đó chưa bao giờ chúng tôi nhìn nhau để hiểu nhau hơn. Bây giờ ổn rồi, đã biết tài liệu dự án là cái sườn mà anh em chúng tôi ráp code thành dự án hoàn chỉnh. Đó là cái chung, còn riêng tôi, sẽ không bao giờ quên được những ngày thầy bỏ cả bữa trưa giúp tôi hiểu từng dòng code. Năm nhất rồi lại năm hai, điểm xuyết bằng những phần học bổng nho nhỏ mà trường dành cho chúng tôi, điều đó khiến chúng tôi có thêm tinh thần hơn trong học tập. Học bổng nhỏ thì cũng đủ tiền đèn sách, lớn thì anh em có vài bữa lai rai, thắt chặt tình đoàn kết. Chúng tôi cứ mãi mê nếm từng môn học mới mà đi sâu vào công nghệ tin học lúc nào không biết. Chúng tôi đã khá chín chắn hơn trong ngành nghề của mình. Tất nhiên là vẫn cần có thầy bên cạnh. Văn tôi dốt, nên tôi ví von như thế này: “Thầy là nguồn tài nguyên vô cùng quý giá, là từ điển sống đi tới đi lui trong lớp học”. Các thầy mỗi người một tài, tất cả đều rất hay, rất đáng khâm phục và ngưỡng mộ. Thầy không những đã luôn cung cấp kiến thức, mà còn luôn nhiệt thành cung cấp tài liệu quý giá là ebook, và sample code cho chúng tôi học tập. Công nghệ thông tin nói chung và sản xuất phần mềm nói riêng là ngành học bao la rộng lớn, không phải ai cũng dễ dàng có được cái nhìn bao quát về thế giới này. Do vậy mà ai ai trong chúng tôi cũng mỉm cười may mắn khi đứng bên thầy chiêm ngưỡng vẻ đẹp muôn màu của các software. Ý chưa hết mà thời gian đã hết. Đã tới lúc chúng tôi ra trường, có lưu luyến cũng vậy thôi. Các bạn mỗi người một ngã, ai cũng đã có nơi chốn cho riêng mình. Nhưng tôi là đứa may mắn nhất. Tôi được FPT nhận vào làm, và có thể ghé về thăm trường bất kỳ lúc nào tôi muốn - gần trường mà. Tôi sẽ luôn được nếm những giọt cà phê đắng của căn tin bé nhỏ. Giọt cà phê mà gắn liền với quảng đời đi học lập trình của chúng tôi. Tôi có thể thăm hỏi sức khoẻ của các thầy cô thường xuyên hơn các bạn. Tôi có thể trò chuyện với các anh chị tư vấn viên, người đã rất nhiệt thành làm cầu nối cho chúng tôi với nhà trường. Không kể hết rồi, chỉ biết là tôi yêu ngôi trường này và yêu tất cả mọi người nơi đây. Tôi tự hào mình là sinh viên FPT-Aptech. Nguyễn Vĩnh Tú |