(Post 08/05/2006) “Tôi yêu
Melbourne” – Đó là cảm nhận của bạn Hà Vĩnh Phương, cựu học viên FPT Aptech
HN, hiện đang du học tại ĐH RMIT, Úc. 2 tháng chưa phải là nhiều để đưa
ra những đánh giá chính xác nhưng Melbourne đã để lại trong lòng bạn những
kỉ niệm khó quên.
|
Melbourne là một thành phố tuyệt vời,
một “garden city” với 3.8 triệu người, đầy hoa và cây xanh. Tôi sang đây
trước khi vào học một tuần. Tuần đầu ở Melbourne thật nhiều kỷ niệm. RMIT
ở ngay trung tâm Mel, nơi góc phố Swanston cắt La Trobe, chỉ cách tâm
điểm thành phố có hai ngã tư. Đối diện phía bên kia đường là State Library,
trước cửa State Library là một bãi cỏ rộng lúc nào cũng đông người ngồi
và các chú chim thơ thẩn. Nhìn qua ngã tư là Melbourne Central Station,
một trong những nơi tập trung các chuyến tàu chính của thành phố nên các
sinh viên và thầy cô giáo sống ở xa đến trường rất tiện. Nhà ga đẹp và
nhiều tầng bao gồm cả khu siêu thị và các hàng ăn chỉ các tầng ngầm dành
cho trains mà thôi. Tàu khi vào trung tâm thành phố thì đi ngầm dưới đất,
chỉ khi ra khỏi city mới lên trên. Khu chính của RMIT có 12 tầng, dài
hết đoạn phố giữa hai ngã tư, tầng hai là tầng thấp nhất cao ngang với
mặt phố Swanston. Sau dãy nhà chính là các dãy nhà khác thấp hơn, và cũng
còn các khoa nằm ở vài nơi khác trong thành phố.
Nói đến “city”, là chỉ nói vùng trung
tâm thành phố. Khu vực này được xác định là một hình chữ nhật do 5 dãy
phố dọc chính (còn các phố nhỏ song song ở giữa các phố chính) và 9 dãy
phố ngang tạo thành. Phía nam, ngay dưới city là sông Yarra, xa hơn một
tí là Royal Botanic Garden và đi ra ngoài về hướng này là biển. Phía tây
là Telstra Dome (sân football nổi tiếng), cảng Victoria và đi xa hơn là
vùng Footscray, trung tâm người Việt sinh sống. Trường Melbourne Uni nằm
về phía bắc city.
Ngày đầu tiên tôi đến đây là đến vùng
Richmond nơi hiện giờ tôi sống. Khu này đông người Việt lắm, ra ngoài
đường toàn thấy người Việt nam. Mặt đường đều là các quán ăn của người
Việt nam, người Tàu. Vùng này nổi tiếng về ẩm thực của Melbourne. Ngay
cả vào ngân hàng cũng gặp người Việt làm nhân viên nữa.
Sáng ngày hôm sau, mua vé tháng mất 100
AUD, tiếc thì tiếc nhưng vẫn phải mua, nhất là gần đây có lần vừa hết
vé tháng hôm trước, quên tịt mất nên nhẩy lên xe điện rồi mới nhớ ra,
định trốn vé luôn vì chậm giờ học rồi cuối cùng loay hoay một lúc lại
nhẩy xuống mua vé. Quyết định đúng đắn quá vì hôm đó bị kiểm vé hai lần
liền, lại đúng là hai lần duy nhất bị kiểm vé trên xe điện, hú hồn.
Mua vé tháng rồi thì tiếc nên phải cố
mà đi. Đầu tiên là mò đến trường RMIT, mùng 10 tháng 2 vẫn đang còn là
mùa hè, trường vắng tanh, đi hỏi học xong thì đi sang State Library xem.
Thư viện mở cửa tự do, ra vào không ai hỏi gì, phòng đọc chính rất rộng
với mái vòm cao kiểu thánh đường, tôi đi ngồi thử khắp các chỗ trong thư
viện, lên trên gác ngồi nhìn xuống thật thích. Đi xem phòng trưng bày,
xem những bức tranh về thời kỳ mới hình thành Melbourne, những năm 1830
mới chỉ có vài túp lều, mấy năm sau đã thấy khác nhiều lắm.
Sau đó, tôi đi đến nơi muốn đến nhất,
Rod Laver Arena. Giải Australian Open vừa xong, người ta đã cất hết các
màn hình đi, không vào được tận trong sân để nhìn nhưng cũng thỏa mãn.
Cả khu Tennis Melbourne Park vắng vẻ, chỉ có mấy đứa trẻ chơi ván trượt
và vài người chạy bộ. Để đến đây tôi đi xe điện rồi đi bộ qua Queen Victoria
Garden và Alexandria Garden. Đi một mình được cái thú là cảm nhận được
hoàn toàn tự do, cũng không cần có mục tiêu đến đâu cả mà giữa trưa, đi
chỗ nào cũng vắng, tha hồ mà hòa mình với cảnh vật.
Từ Tennis Park sang Cricket Ground, quay
lại đi xuống Royal Botanic Garden. Botanic Garden là nơi tập hợp các loại
cây nhưng được chia thành các vùng riêng biệt. Bạn sẽ cảm thấy có lúc
như lạc vào rừng trúc trong Thập diện mai phục, nơi thì toàn các loại
thông đẹp kì lạ, có vùng như đang ở rừng rậm Nam Mỹ, đặc biệt có vùng
trông như miền Nam với những cây dừa đồng bằng sông Cửu Long. Tôi còn
đến Botanic Garden thêm vài lần nữa, mỗi lần lại đi một con đường nhỏ
khác và lại nhìn thấy các loại cây khắp nơi trên thế giới.
RMIT chẳng có gì đẹp nhưng Melbourne
Uni thì rất tuyệt vời. Mỗi khu và mỗi nhà đều có kiến trúc riêng, cây
cối trồng và khung cảnh chẳng hề lặp lại, có nơi những hành lang lát đá
như những tu viện cổ, có những nơi lại giống như sân trường Trưng Vương
xưa…
Melbourne là một thành phố êm đềm, yên
bình và lãng mạn. Đi vào buổi tối dọc theo sông Yarra, nhất là vào lúc
trời đã về đêm, từ bờ sông xuống dưới bờ đá bên dưới, hay đứng trên những
cây cầu nhỏ qua sông nhìn những ánh đèn màu phản ánh dưới mặt nước, thấy
lòng thật tĩnh lặng.
|
Kỷ niệm tuyệt vời nhất đối với tôi là
được xem buổi hòa nhạc ngoài trời Sidney Myer Free Concert. Chương trình
gồm 4 buổi biểu diễn liên tục Khi tôi sang đến nơi chỉ còn lại buổi duy
nhất. Suýt nữa thì tôi bỏ lỡ mất một trong những giây phút đáng nhớ nhất
đời, giây phút mà tôi “fall in love with Melbourne”. Khi tôi tới nơi,
cả quả đồi Sidney Myer Music Bowl đã chật ních người. Mò mẫm một hồi,
tôi may mắn tìm được chỗ ngồi tốt ngay sau hàng ghế khách mời. Từ đây
nhìn xuống thật là rõ. Phần đầu trumpet solo và sau interval là bản giao
hưởng số bốn của Tchaikovsky (Symphony no.4 in F minor). Đã nhiều lần
tôi nghe hòa nhạc ở Nhà hát lớn và cũng đã từng nghe bản này ở đó, nhưng
không hiểu sao tôi vẫn không kìm được cảm xúc. Âm nhạc tuyệt vời giữa
không gian tự do của trời đất (các nhạc công ngồi dưới mái che nhưng công
chúng thì ngồi trên thảm cỏ lưng đồi), kết thúc có một màn pháo hoa trong
tiếng nhạc hùng dũng của đoạn kết (trích tờ giới thiệu: … “the introspection
of the second movement and the extrovert nature of the Finale…”) đã
để lại những cảm xúc không bao giờ quên.
Về sau tôi mới biết rằng ở Melbourne,
nếu biết cách bạn có thể tìm thấy rất nhiều điều thú vị, mà bạn không
phải bỏ một xu nào. Nhiều nhất là ăn free, trường tôi tổ chức nhiều buổi
họp mặt cho sinh viên mới, tuần thứ hai tôi ăn free luôn, nào là họp mặt
tân sinh viên của toàn trường, của hội sinh viên, của khoa, v.v….
Người Úc phải nói chung là thân thiện,
lịch sự và đặc biệt là rất tốt. Vài chuyện nhỏ mà mình gặp khi mới sang
làm tôi ngạc nhiên. Kết thúc buổi hòa nhạc khoảng 10 rưỡi tối, chắc phải
hai ngàn người (vì ngọn đồi rất to) ra về qua mấy cái cổng chật (mỗi cổng
ở một góc) chỉ đủ cái xe ôtô đi qua, hơi lo lo vì khi đó tôi mang tiền
và cả passport trong người nữa, mà lạ vậy, cả ngàn người đi qua cổng không
hề có xô đẩy, không hề có một tiếng cãi cọ… mà nhìn quanh không thấy cảnh
sát đứng chỗ nào. Nói chung ở Melbourne hầu như không thấy cảnh sát, có
thể nói cảnh sát là của hiếm, cả tuần mới thấy 1 lần.
Phép lịch sự thì thậm chí hơi buồn cười,
bạn va vào họ mà họ lại nói “I’m sorry” trước, ai va vào người khác thường
hay quan tâm hỏi lại “Are you OK?”. Sang đây được 1 tháng, hôm đó đứa
bạn ở cùng than thở quên mất USB ở trường rồi, hai đứa chắc mẩm phải mua
cái mới thôi. Sang tuần sau nó đến trường, vào hỏi phòng mất đồ thì có
sinh viên nào nhặt được mang đến đó rồi, chỉ cần nói trong đó có cái gì
thế là nhận lại được.
Sau chuyện đó lại có một chuyện khác,
tôi ở trọ nhà một người Việt, anh chị ấy bán “second-hand laptops”. Hôm
đó vào buổi sáng, chị ấy đang bận tiếp khách thì có 1 cô gái vào hỏi:
“Bà có mất cái laptop nào không? Tôi đi qua vừa thấy có người khả nghi
ôm cái laptop đi ra.” Lúc ấy kiểm lại mới biết bị mất một cái chừng 800
AUD. Chị ấy gọi police, cô gái kia nói chuyện với police qua điện thoại,
rồi còn đứng lại chờ police đến để tả hình dạng tên trộm. Dĩ nhiên là
sau đó anh chị cũng chỉ cảm ơn người ta mà thôi.
Nhưng cộng đồng nào cũng vậy, những “
người xấu” ở Melbourne cũng nhiều vô số. Nhưng nói chung không nhộn nháo
như Sydney, bạn tôi ở Sydney còn khuyên tôi không nên mua laptop vì sợ
không an toàn. Ở Sydney chắc ít người dùng laptop mà lại đi bộ, hì. Ở
Mel thì đầy.
Cảm giác tự do ở đây thật là kỳ lạ. Thứ
nhất bạn không nhớ nhà, nhớ quê hương vì có rất nhiều người Việt Nam xung
quanh, chợ thì chợ Việt và Tàu, toàn rau quả như Việt nam, bán hàng và
mua hàng cũng người Việt luôn. Siêu thị là để mua đồ tiêu dùng.
Thứ hai không có phân biệt chủng tộc,
thậm chí không cần English cũng sống ngon, thành phố cảm giác như
của đủ các loại dân tộc, trong đó sau English là tiếng tàu phổ
thông mandarin được nghe suốt trên xe điện và trains.
Thứ ba, nếu muốn tìm việc làm thêm rất
dễ, không bao giờ lo đói dù không nghề ngỗng gì, lương làm những việc
chân tay như chạy bàn ban đầu là 9-10 đô úc / giờ, làm lâu năm sẽ khác.
Bán hàng ở siêu thị lương ban đầu là 12-13 đô. Nếu học thật giỏi, quen
biết thì xin làm lab assistant, lương 20-25 đô một giờ nhưng giới hạn
10h/ week thôi. Tôi cũng được bạn giới thiệu đi làm, bán cửa hàng thịt
một tuần 2 ca, mỗi ca 5 tiếng, bán thịt chỉ cân rồi nhận tiền cho vào
máy, lúc ít khách thì xay, phủ bột, làm các việc chuẩn bị, mới làm thì
chưa được cắt thịt.
Thứ tư, bạn có thể làm gì bạn thích,
ăn mặc ngoài đường thế nào cũng được không ai nhìn ngó (miễn đừng khỏa
thân là được). Ở đây nhìn chằm chằm là không lịch sự, nên nếu thấy một
cô gái đẹp hay một người trông khác người, đừng nhìn nhiều hay nhìn một
cách chăm chú, họ sẽ tỏ thái độ khó chịu ngay lập tức. Phụ nữ Úc rất đẹp
và thậm chí người Tàu bên này cũng đẹp hơn so với cảm nhận khi bạn ở Việt
nam.
Chuyện chê trách thủ tướng bên này là
thói quen của sinh viên, tôi thấy giống hệt như thái độ chúng ta ghét
và chê Microsoft vậy.
Về việc học thì RMIT là một trường khá
nổi tiếng về IT bên này. Mặc dù việc tôi xin chuyển tiếp từ Aptech lên
không đơn giản, nhưng sang đây thì thấy chắc là RMIT tiếng tăm hơn Swinburne
trong lĩnh vực này. Điểm mạnh nhất của RMIT nghe nói là kĩ thuật hàng
không (aviation engineering) và ngoài ra thì là engineering nói chung.
Tôi cũng đã tới Swinburne, đi bằng train khá dễ dàng từ RMIT, campus của
Swinburne rất rộng, thư viện họ có 4 tầng, so với thư viện RMIT – Swanston
Library ở tầng 5 building 8 và có 1 ít tầng 6 thì họ lớn và đẹp hơn nhiều.
Trong campus Swinburne có ký túc xá sinh viên, thấy nhiều người đi lại
bằng xe đạp.
|
Học thì rất thú vị. Tôi phải đăng ký
học 4 môn một học kỳ, lúc đầu thì tưởng là ít nhưng nhìn số lượng assignment
phải làm và đòi hỏi phải research để làm chúng thì sẽ thấy không chắc
đã dư thời gian. Vào học thì toàn là các accent khác nhau, giáo viên người
gốc Ý, người Tàu, người Ấn…tha hồ mà luyện nghe. Người Ấn Độ nói là khó
nghe nhất vì cứ như chọc vào tai vậy. Khoa Computer Science and Information
Technology của RMIT có gần 50% sinh viên là international,
thành ra họ rất hiểu mọi vấn đề mà sinh viên nước ngoài có thể gặp phải
và support rất tốt. Cái gì cũng hỏi được, có thể nói chuyện với
Learning Advisor nếu bạn có khó khăn gì. Nói chung cái gì cũng
rất rõ ràng, mọi lời dặn dò của thầy giáo đều thấy trên Discussion
Forum, môn nào cũng có forum riêng và tha hồ hỏi thầy trên
forum từ những thứ ngớ ngẩn nhất như định nghĩa này là gì, v.v…
Nếu bạn học FPT-Aptech thì bạn sẽ chẳng
thấy có vấn đề gì khó hiểu ở học kì chuyển tiếp này. Hai môn Java
và Introduction to Database sẽ khó với những sinh viên mới nhưng
lại quá dễ với dân FPT-Aptech. Đặc biệt nếu bạn đã làm project
ở Aptech một cách nghiêm túc. Tôi thì khi đó đã làm hai project với thầy
Đỗ Minh Ý và một với thầy Nguyễn Ngọc Chương, sau đó có thực tập tại Fsoft
nên không hề vất vả như bọn cùng lớp, bao nhiêu đứa làm assignment
chật vật mãi không xong một nửa. Môn khó nhất học kỳ này là Software
Engineering Analysis and Design, học về dùng UML để phân tích và thiết
kế phần mềm, phải viết nhiều mà tiếng anh tôi viết câu văn vẫn lủng củng,
bị mất điểm vì viết quá dài dòng, marking tutor đọc không thích.
Trước khi tôi sang đã lo và hỏi nên được
giới thiệu tìm nhà trước, không phải khổ sổ những ngày mới sang. Đây là
một điều quan trọng, nếu không sẽ phải sống trong ký túc, giá hơi cao
một chút tuy được cái có môi trường luyện tiếng. Tiếng Anh của RMIT đòi
hỏi là IELTS 6.5 không có band nào dưới sáu, nhưng với Swinburne thì bạn
vẫn có thể sang để học tiếng thêm trước khi vào học. Theo tôi nghĩ, nếu
đi thi IELTS ở Hà Nội nên tránh British Council mà vào IDP thi. Khi tôi
thi ở British Council, điểm đọc 8 và nghe 7.5 nhưng viết và nói đều chỉ
được 6. Ngoài ra nên chú ý học UML đến mức càng khá càng tốt, dường như
bên này đó là sự khác biệt để biết ai là người đã có đào tạo chính qui
hay không…
Thêm một thay đổi trong cách suy nghĩ
của tôi: thoải mái hơn trong xưng hô. Việc nhiều lúc có thể làm người
khác mất lòng vì xưng hô “không đủ lễ phép” không có nữa. Tôi chẳng còn
khó chịu với người kém 2 tuổi mà không gọi bằng anh, cũng như bạn có thể
không thích gọi người hơn một tuổi là chị nếu hồi xưa bạn đi học sớm nhưng
vì vậy mà người ấy cáu. Sang đây ngay cả người Việt với nhau cũng đơn
giản hơn nhiều, không thích thì dùng english, xưng tên, chẳng thấy
vâng dạ nữa trừ đôi khi các em gái vẫn dùng (nghe vâng dạ bây giờ đôi
khi còn làm người ta giật mình nữa).
Nói chung Melbourne là một trong những
nơi dễ sống nhất trên thế giới, mức tiêu nghe có vẻ cao nhưng nếu so với
mức lương thì là rẻ. An toàn và dễ cảm giác mình đang ở nhà, không phải
có nhiều thay đổi khi thích nghi, tôi thấy giống như cảm giác đang sống
ở Hà nội mà vào Sài gòn vậy.
Tuy vậy, đi xa bao giờ chẳng nhớ nhà,
những lúc buồn và cô đơn, hay trong những ngày nghỉ nếu không phải đi
làm thêm, nhảy xe điện chừng 30 phút là ra đến biển. Ở đây tôi có thể
lang thang trên bờ cát, đi trên mép sóng hay cảm giác mạnh một chút thì
giẫm trên vỏ sò mà đi. Biển bao giờ cũng làm cho tôi cảm thấy nhỏ bé và
vơi mọi nỗi niềm. Nước biển cực lạnh nhưng vẫn có người tắm, trên những
cây cầu gỗ vươn ra ngoài xa, bao giờ cũng có những người câu cá. Câu cá
có vẻ giống như thiền vậy, một đằng tìm sự tĩnh lặng còn một bên về với
thiên nhiên. Ngồi xem người ta câu cá, thấy cuộc đời thật bình dị và giản
đơn biết bao, những khó khăn lo lắng của tương lai như thả xuống cho biển,
biển thì thật mênh mông mà âu lo thật là nhỏ bé.
Hà Vĩnh Phương |