(Post 25/01/2007) “Thế là lần đầu tiên làm
việc theo nhóm cũng đã kết thúc, chúng tôi biết còn phải cố gắng rất nhiều
để có thể hoàn thành eProject sau này. Càng học tập tại Aptech đối với
tôi mỗi ngày là một điều thú vị, tôi mỗi ngày được học thêm nhiều cái
mới về lập trình, tôi biết lúc này trình độ của mình chỉ là Amateur mà
thôi nhưng tôi tin rằng với những gì sẽ được học ở Aptech trình độ của
tôi sẽ được nâng cao dần và sẽ hoàn thiện hơn nữa...” – qua lời văn mộc
mạc nhưng chứa đựng những hồi ức xúc động, bạn Đỗ Phạm Linh Anh Khoa đến
từ FPT-Aptech sẽ kể lại cho chúng ta con đường đã đưa bạn trở thành một
phần trong chúng ta - một tân Aptechite.
Anh Khoa
trong thư viện FPT-Aptech trụ sở Cách Mạng Tháng Tám |
|
Đó là một buổi chiều mưa hạ tuần cuối tháng 8. Bất chợt
cơn mưa phùn rơi nhè nhẹ tự bao giờ. Thành phố trong cơn mưa vẫn tấp nập
người qua lại, dường như mọi họat động vẫn diễn ra bình thường, những
shop thời trang, những cửa hàng quần áo, những trung tâm dịch vụ điện
thoại di động vẫn tấp nập kẻ mua người bán, những bản nhạc disco được
mở hết công xuất, tiếng nhạc át hẳn tiếng mưa, các nhà hàng, quán ăn,
quán nhậu vẫn tấp nập người ra vào, những tiếng hoan hô chúc mừng cụng
ly liên tiếp vang lên, người ta ăn mừng, uống mừng vì đủ mọi lý do: vui
cũng uống, buồn cũng uống, không vui không buồn cũng uống, bàn chuyện
làm ăn cũng ra quán, chúc mừng sự kiện nào đó cũng ra quán, giải sầu,
buồn đời ư, cũng ra quán, hình như ra quán là cái thú không thể thiếu
của dân Sài Gòn bây giờ. Quán ư, thôi thì đủ loại “ thuợng vàng hạ cám”,
loại nào cũng có đủ cả.
Dưới phố tiếng ồn ào của còi xe đến điếc tai, xa xa là
tiếng rao của những gánh hàng rong, tiếng rao của những người bán vé số
tiếng ồn ào của đám trẻ con nghịch nước mưa. Bất chợt xuất hiện tiếng
quát tháo của những gã xay xỉn, tiếng chửi rủa giữa 2 nữ tiếp viên phục
vụ nhà hàng đang lao vào nhau chỉ vì tranh giành tiền bo của khách, một
đám đông hiếu kì đứng chỉ trỏ, bàn tán… Tất cả những âm thanh đó hòa vào
nhau trở thành một lọai tạp âm hỗn độn. Tôi mặc kệ, nếu như tất cả những
điều đó vào ngày thường đối với tôi là những điều đáng chú ý thì hôm nay
tôi lại cảm thấy chúng nhàm chán đến vô vị.
Được lệnh chở bà chị đi đến trường nào đó, thì cũng đi
đang chán nản mà, nên tôi cũng đi cho đỡ buồn, trường nằm trong một đường
nhỏ, trên bảng đề: “Trường Trung Học Đường Sắt 2” cao hơn nữa là một cái
bảng đề chữ gì đó hình như là:”FPT-APTECH ADACEMY”, tôi thầm nghĩ: “đến
cái trường này làm cái quái gì không biết?”.
Ngồi chờ trước ghế đá, tôi nhìn cơn mưa mà cảm thấy lòng
buồn rười rượi, đúng là “mưa buồn” càng làm cho người ta thêm buồn, đặc
biệt là đối với tôi vào lúc này, từng sự kiện cứ như trôi lờ lững trong
tâm trí tôi, nó làm cho tôi cảm thấy chán nản suốt mấy ngày hôm nay, đặc
biệt nó càng hành hạ tôi mỗi khi đêm về, tôi mất ăn mất ngủ về nó, mỗi
khi chợp mắt là mỗi lần nó lại xuất hiện trong tôi, cứ nghĩ đến nó là
tôi lại mang một cảm giác buồn ghê gớm. Không buồn sao được khi mà ước
mơ vào Đại Học đã tan tành mây khói, nhận giấy báo điểm trong tay tôi
như muốn đổ qụy, “mình rớt Đại Học thật rồi, rớt thật rồi, rớt thật rồi…”,
tôi không muốn tin vào mắt mình nhưng đó lại là một sự thật , một sự thật
đối với tôi thật phũ phàng, sau đó những câu nói ấy luôn ám ảnh trong
tôi, cái cảm giác này thật khó chấp nhận, thế là cánh cửa bước vào đời
đối với tôi đã khép lại.
Mặc dù người thân trong gia đình luôn an ủi tôi nhưng
tôi biết mọi người buồn ghê gớm, tôi chỉ biết tìm vào chốn riêng tư của
mình, tôi chán nản, quá chán nản, mọi thứ đối với tôi vào lúc này đều
vô nghĩa, thêm vào đó tôi lại có một mặc cảm tội lỗi, biết bao hi vọng
của gia đình đều đặt lên tôi, thế mà tôi lại làm cho họ thất vọng, tôi
đã được tạo những điều kiện tốt nhất thế mà lại là người gánh lấy thất
bại có lẽ là nặng nề nhất, cánh cổng Đại học đã đánh gục tôi như một chiến
binh công phá thành nhưng lực bất tòng tâm và phải gánh chịu hậu quả.
Đối với tôi những ngày qua là những ngày vô vị, tôi làm đủ mọi thứ nhưng
cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng, tôi chơi đủ mọi thứ game, đọc đủ thứ truyện,
đi đủ nơi từ đá banh, bóng rổ đến những nơi ăn uống đông đúc, nhưng tôi
chẳng cảm thấy gì là thú vị cả, những thứ ấy giờ đây không còn hấp dẫn
tôi nữa. Có những lúc tôi cảm thấy mình như người thừa, mình chẳng làm
được gì cho gia đình cả, lại có những lúc tôi lại cảm thấy mặc cảm tội
lỗi, công cha mẹ nuôi nấng, công sức mình bỏ ra 12 năm vất vả đèn sách
thế mà giờ trở nên công cốc.
Có thể ai đó cho rằng rớt Đại học chả có gì là ghê gớm,
nhưng đối với người trong cuộc như tôi lại phải mang tâm trạng nặng nề,
thậm chí là hơi chua chát, không biết các bạn đã từng bị rớt đại học có
cảm giác như tôi không? Nhìn mưa rơi trong đầu tôi cứ văng vẳng lên tiếng
hát: “mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng , mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm…”,
rồi bất chợt lại là 1 câu thơ của đại thi hào Nguyễn du: ”người buồn cảnh
có vui đâu bao giờ”, bây giờ tôi mới thấy thấm thía câu thơ đó.
Cuối cùng chị tôi cũng đã ra, sau đó cơn mưa nặng hạt
dần khi chúng tôi ra về, tôi mặc kệ để những hạt mưarất rát quất vào mặt
mình, mặc dù đã nhiều lần chị tôi nhắc mặc áo mưa vào, những hạt mưa này
làm sao làm cho tôi đau được so vơi nỗi đau kia. Trong bữa cơm tối hôm
đó, tôi ăn vẫn như củ, cảm giác một bữa cơm ngon miệng từ lâu đã ra đi
theo tờ giấy báo điểm Đai học, tôi cảm thấy dạo này mình ăn uống lạt miệng
đi nhiều. Sau bữa cơm tôi lại lao vào phòng mình mà chả thiết tha gì cả,
mặc dù hôm đó có truyền hình trực tiếp trận bóng đá môn thể thao mà tôi
yêu thích. Đang nằm chán nản, tôi cũng cố quên chuyện buồn này đi, tôi
tình cờ đọc cuốn sách lời hay ý đẹp, có 1 câu mà tôi có lẽ thấy phù hợp
với mình vào lúc này, đại ý như sau:
- “Hãy nhìn nhận thất bại dưới con mắt của người lớn
để có thể đứng lên đi tiếp, chứ đừng nhìn thất bại dưới con mắt của trẻ
con chỉ biết suốt ngày khóc lóc”.
Một cuốn sách khác và trong đó cũng có một câu nói rất
có ý nghĩa:
- “Cà phê nói gì? Đừng nên hâm nóng lại cà phê. Mỗi lần
bạn pha, cà phê của bạn cần phải tươi mới. Chỉ pha vừa đủ để bạn uống
lúc đó mà thôi. Cuộc sống nóí gì? Đừng hâm lại quá khứ. Quá khứ là chuyện
đã rồi, chứ không phải là một lời bào chữa. Hãy để những chuyện quá khứ
thuộc về quá khứ ”.
Đó là nguyên tắc 1 trong cuốn sách “Bên ly cuộc sống
nói gì” của tác giả Phạm Anh Tuấn, yôi suy nghĩ rất nhiều có lẽ tôi phải
cố quên chuyện buồn đi thôi, và bây giờ là tìm con đường khác cho mình.
Bạn tôi gọi điện, nó rủ tôi mai đi ra trung tâm NIIT đăng kí học với nó,
tôi ừ đại, tôi cũng đã nghe nói nhiều về trung tâm NIIT này nhiều lần
rồi, đây dường như là chiếc phao thứ 2 dành cho các bạn thi rớt Đại học,
tôi thấy đa phần những người thi rớt Đại học như tôi đều chọn NIIT như
là nơi cho sự lựa chọn của họ để có một nghề nghiệp sau này, hơn nữa tôi
cũng nghe nói chương trình đào tạo MasterMast của họ rất hay và được đánh
giá cao, tôi nghĩ ngày mai mình sẽ đến NIIT để nghe tư vấn. Thế rồi chị
tôi xuất hiện cùng 1 đống giấy tờ và1 đĩa CD trên tay. Tôi hỏi:
- gì vậy?
- CD ôn tập và tờ thông tin về FPT-APTECH, chị đã đăng
kí dự thi cho em rồi, thi hay không tùy em quyết định
- Cái gì ? là trường lúc nãy đi đó hả? Lại là trường
học phí quốc tế bằng cấp Việt nam nữa chứ gì? Tôi đáp gọn lỏn – nhưng
nếu là học về công nghệ thông tin thì nên học ở NIIT chứ? Các bạn em đều
học ở NIIT và cả em cũng đang định đi học ở đó
- FPT-APTECH tương đương với NIIT đó, thậm chí có thể
hơn, bạn chị cũng học ở đó, anh ta nói rằng học ở đó rất tốt, mỗi một
trường có thế mạnh riêng em cứ đọc kĩ đi - Chị nói và dúi vào tay tôi.
- Được rồi tí nữa em sẽ đọc - Tôi cầm lấy rồi quăng đại
lên bàn.
Buổi tối hôm đó tôi tình cờ nghe được chương trình tư
vấn của đài phát thanh Bình Dương nói về câu truyện thi rớt Đại học biết
đâu lại mở ra con đường khác cho mình. Sau khi nghe xong tôi cũng cảm
thấy phấn chấn và bắt đầu tìm hướng đi khác cho mình. Bất ngờ tôi nghĩ
tới đống giấy tờ đang vứt trên bàn mà chị đưa cho tôi lúc nãy. Tôi đọc
các thông tin về Aptech, điều đầu tiên tôi tự hỏi Aptech là gì, sau đó
tôi biết được rằng Aptech là một học viện công nghệ thông tin quốc tế,
và là học viện số 1 Châu á đào tạo về công nghệ thông tin và tôi biết
tại sao Aptech lại kết hợp với FPT, dần dần đọc ra tôi mới ngộ ra đây
là một sự kết hợp hoàn hảo có thể mang lại những gì tốt nhất cho các sinh
viên của FPT-Aptech. Một là học viện công nghệ thông tin số 1 Châu á với
3200 trung tâm tại 54 quốc gia trên thế giới bằng cấp lại được quốc tế
công nhận, còn một là công ty tin học lớn nhất và uy tín nhất Việt Nam,
được tạp chí PC World bình chọn hơn nữa lại là nhà xuất khẩu phần mềm
số 1 Việt nam với các đối tác ở Mỹ, Châu Âu và Nhật Bản. Ngoài ra trung
tâm còn đạt được nhiều giải thưởng cao quý, đặc biệt là được chứng nhận
chất lượng ISO 9001 về đào tạo. Hơn nữa học tại FPT-Aptech còn có được
điều kiện liên thông lên các trường Đại học quốc tế. Đây rồi tôi đã tìm
ra con đường vào Đại học cho riêng mình và tôi tin chắc rằng FPT-Aptech
sẽ giúp tôi đạt được điều đó.
Đêm hôm đó tôi quyết định thi vào FPT-Aptech và tôi tự
nhủ rằng tôi sẽ là một sinh viên của Aptech. Đối với tôi cái nhìn về FPT-Aptech
đã thay đổi hòan toàn. Đặc biệt là câu thông tin: “Aptech nơi học mơ ước
của các sinh viên ngành công nghệ thông tin” Sáng hôm sau tôi đọc kĩ hơn
về quy chế thi tuyển, ngày thi tuyển, các môn thi, đến lúc này đã bắt
đầu xuất hiện khó khăn vì ngày thi tuyển chỉ còn 3 ngày nữa, thời gian
ôn thi miễn phí ở trung tâm đã kết thúc, do đó tôi chỉ còn biết tự mình
cố gắng ôn thi tại nhà, dường như lửa học đã cháy lại trong tôi, vì chỉ
thi 2 môn là IQ-GMAT và anh văn nên tôi nghĩ tương đối nhẹ nhàng, nhưng
bất ngờ thật mở đĩa CD ôn luyện ra tôi cảm thấy bị dội, trời ơi! Nhiều
quá sao học kịp đây, cũng may trong đó hướng dẫn rất chi tiết nên tôi
có thể ôn luyện dễ dàng. Tôi tự rút ra các quy tắc cho những câu hỏi logic.
Một lời khuyên cho các bạn sử dụng phần mềm này các bạn đừng đi sâu vào
chi tiết mà bị đánh lừa, hãy nhìn câu hỏi một cách tổng quát vì thi IQ
mang tính đánh đố rất cao, các bạn hãy nhìn các câu hỏi kĩ bạn sẽ thấy
chúng ít nhiều có liên quan đến nhau một cách logic, hãy rút ra các quy
tắc cho từng câu hỏi và từ đó quyết định câu trả lời. Còn môn anh văn
đọc hiểu thì tùy thuộc vào trình độ của bạn. Tôi tự nghĩ thi đã đủ khó
rồi không biết học tập ra sao.
Rồi ngày thi cũng đã tới, đến trường thi tôi cũng rất
hồi hộp, không biết mình có qua nổi hay không, tôi rất ngạc nhiên về số
lượng dự thi hôm đó rất đông, theo tôi biết lấy khỏang 20 người mà thi
đã hơn 80 người. Trong phòng tôi thi, ai cũng đã đi ôn luyện do Trung
tâm tổ chức chắc chỉ có mình tôi là không. Tôi hơi run khi bươc vào phòng,
rồi bài thi cũng được phát ra, tôi làm rất chậm nhưng cẩn thận, canh vừa
đủ thời gian vì tôi biết đối với loại thi kiểu trắc nghiệm thì vội vàng
là hỏng ăn. Buổi thi cũng kết thúc, ra về tôi cảm thấy rất thoải mái,
tự tin vì mình làm bài rất tốt, hơn nữa nếu thi rớt cũng chớ lo vì sinh
viên thi rớt sẽ được ôn luyện chờ đến đợt thi kế tiếp.
Rồi ngày mong đợi cũng đã tới, tên của tôi đã xuất hiện
trong danh sách trúng tuyển, nhận giấy báo trúng tuyển trong tay tôi rất
vui, vui vì chỉ ôn tập có 3 ngày mà mình đã trúng tuyển cái đó đối với
tôi hên thật, nhưng 3 ngày đó quả là khó khăn với tôi, tôi bù đầu với
các công thức, con số , nhưng câu anh ngữ dài và khó hiểu, nhưng hi sinh
để đạt kết quả này thì cũng đáng, hơn nữa tôi còn biết rất nhiều người
phải nằm ở danh sách thi lại, hoặc ở trong danh sách Kỹ thuật viên. Tôi
nghĩ giá đây là giấy báo trúng tuyển Đại học thì sao nhỉ? Cảm giác lúc
đó sẽ ra sao? Nhưng thôi tôi nghĩ lại chuyện gì đã qua cứ để cho nó đi
qua. Nhưng tôi nghĩ lại điểm logic của tôi hơi yếu điều này có lẽ sẽ gây
khó khăn cho tôi về sau. Đêm hôm đó tôi ngủ rất ngon, có lẽ khi đạt được
thành quả nào đó con người sẽ cảm thấy dễ ngủ hơn, tôi nghĩ vậy!
Khoa thảo
luận cùng bạn bè trước giờ vào lớp |
|
Rồi ngày khai giảng đã tới, tôi được gặp gỡ những bạn
mới, có người lớn tuổi hơn tôi, lại có người nhỏ tuổi hơn tôi, tôi biết
trong lớp tôi có những người từng trải trong lãnh vực thiết kế web, buổi
khai giảng tôi được giới thiệu về những môn sẽ được học cho những gì ngành
công nghệ phần mềm cần, những gì phải học để trở thành một lập trình viên
và bọn tôi được nói đùa công lực về môn thức đêm sẽ được tăng lên đáng
kể nhưng đó là sự thật về ngành lập trình này. Buổi giới thiệu đối với
tôi thật ý nghĩa, tôi tăng thêm hiểu biết rất nhiều thế nào là lập trình,
thế nào là lập trình viên? Nhưng khó khăn đã bắt đầu xuất hiện, vì phải
học rất nhiều môn, trong thời khóa biểu lịch học dày đặc nhưng lại được
phân chia hợp lý cho từng môn, nhưng tôi cảm thấy hơi lo không biết mình
có theo nổi không? Tôi không biết nữa, thời gian sẽ trả lời, nhưng tôi
cũng hơi yên tâm vì được biết thầy cô sẽ giúp cho tôi hòan thành chương
trình học một cách có hiệu quả nhất, ngoài ra phương pháp đào tạo “Đa
hình thức, đa phương tiện” sẽ đem lại lợi ích cao nhất cho người học.
Ngày đầu tiên học môn CF tôi và các bạn hơi gặp khó khăn
trong việc đọc tài liệu tiếng anh của Ấn độ trong giáo trình của Aptech,
một ngôn ngữ có thể nói là khó dịch được cho chuẩn xác, nhưng thầy đã
nói với chúng tôi rồi sẽ quen thôi, thầy nói: “chúng ta học bằng giáo
trình tiếng anh, chúng ta thi cũng bằng tiếng anh nên cần cố gắng hơn
nữa trong vấn đề trau dồi ngôn ngữ tiếng anh, đặc biệt là tiếng anh tin
học”. Rồi ngày thi môn CF cũng đã tới, chúng tôi ai nấy cũng lo lắng vì
phải làm bài thi trên máy, đặc biệt dưới hình thức trắc nghiệm trên máy,
bài thi tương đối, có những câu dễ, nhưng có những câu rất khó nuốt. Cuộc
thi cũng trôi qua, khi có điểm có những người đậu, có người rớt, đậu nhưng
điểm lớp tôi không cao so với lớp khác, đúng là học và thi tại trung tâm
Aptech chẳng dễ ăn chút nào. Một anh trong lớp nói “em đừng học vì điểm,
hãy nghĩ xem em đã nắm được những gì, đây chỉ là căn bản máy tính, còn
những môn theo sau còn quan trọng và khó hơn nhiều”. Có điều tôi luôn
thắc mắc là tại sao trung tâm lại không công bố đáp án đề thi cho từng
sinh viên trong ổ đĩa của mình, vì khi thực hành ở phòng Lap mỗi sinh
viên được cấp phát một ổ đĩa cho riêng mình cơ mà, làm như vậy sẽ tạo
thuận lợi cho sinh viên, vì chúng tôi phải cần biết mình sai ở chỗ nào
để rút kinh nghiệm, chứ đừng thông báo điểm theo cách niêm yết ở bảng
thông báo như vậy.
Chúng tôi bắt đầu học về ngôn ngữ lập trình đầu tiên,
đó là ngôn ngữ C, hồi đầu tôi cảm thấy mình như ở trên mây với các câu
lệnh điều kiện, các câu lệnh về ròng rọc, và tuyệt đỉnh công phu của ngôn
ngữ C đó là sử dụng hàm, thấy các bạn làm bài thật dễ dàng tôi cảm thấy
hơi bối rối, tuy gõ các bài thực hành mà tôi chẳng hiểu gì cả, tôi tức
lắm vì học như thế làm sao mà thi được, học theo kiểu này chắc chắn sẽ
bị các bạn bỏ xa, tôi quyết tâm học lại để có thể nắm vững môn EPC này,
vì môn này là nền tảng cho các môn sau, sau này khi đi làm chắc chắn tôi
phải cần đến nó, tôi cố gắng về nhà đọc lại kĩ từng ví dụ và làm lại các
bài tập thầy giao rồi từ từ tôi cũng hiểu rõ và nắm bắt từng vấn đề trong
C, thật ra C rất dễ bạn chỉ cần nắm vững môt số câu lệnh và đặc biệt phải
có óc suy luận logic là bạn có thể nắm bắt môn C thật dễ dàng.
Ở đây tôi có sự giúp đỡ của thầy rất nhiều, trước khi
ra về thầy luôn kiểm tra từng bạn xem đã hòan thành xong bài tập thầy
giao chưa, bạn nào làm xong thì có thể ra về, bạn nào chưa làm xong thì
ngồi lại hòan tất cho xong, bất cứ vấn đề nào không hiểu đều có thể nhờ
thầy hướng dẫn, và tất cả đều được thầy giải đáp tận tình, cá biệt là
các câu hỏi có thể thầy sẽ chỉ dẫn lại vào ngày hôm sau.
Bạn thấy đó suy nghĩ logic có thể giúp bạn rất nhiều,
điều mà tôi thích và cảm thấy rất hữu ích đó là những tiết kiểm tra đầu
giờ, nó giúp củng cố lại kiến thức và nâng cao hiểu biết cho sinh viên
rất nhiều, bạn nào trả lời sai sẽ được đánh dấu lần sau sẽ phải trả nợ
lại cho thầy. Rồi ngày thi môn EPC cũng đã tới ai cũng có vẻ hồi hộp vì
đây là lần đầu tiên chúng tôi phải thi thực hành, ai cũng tự hỏi không
biết có khó không. Nhưng tôi thì tin rằng những gì mình đã chuẩn bị cho
kì thi sẽ giúp mình vượt qua kì thi này. Và ngay sau khi chúng tôi ở phòng
thi ra, ai được hỏi cũng tự tin rằng mình sẽ đậu, tôi hi vọng là như vậy.
Bây giờ chúng tôi đã qua một môn học mới, là thiết kế
web với ngôn ngữ HTML hay còn gọi là môn HDJ. Chúng tôi được tiếp cận
với một phương pháp học tập mới đó là làm việc theo nhóm, chúng tôi được
chia thành từng nhóm và được giao cho từng phần mình phải soạn và trình
bày trước lớp. Nếu có thành viên không tham gia thực hiện thì sao, thầy
trả lời khỏi lo, thầy sẽ sắp xếp cho các bạn đó vào một nhóm và tự nhiên
sẽ phải làm việc, nếu không tuân thủ quy tắc sẽ có thể bị cấm thi. Như
vậy là tất cả đều phải tham gia làm việc nhóm. Nhóm của tôi là nhóm 1
nên sẽ thực hiện việc trình bày trước tiên, vì thời gian công việc khá
gấp nên ban đầu chúng tôi dự định trình bày bằng web, nhưng nhiều phần
chúng tôi chưa học hết hơn nữa thời gian không cho phép nên chúng tôi
chuyển qua trình bày bài thuyết trình bằng PowerPoint, mỗi người sẽ trình
bày một phần do mình đảm trách. Tới ngày thuyết trình trước lớp, nhóm
của tôi cũng đã thực hiện xong phần mình.Thầy góp ý “nhóm đầu tiên nên
thời gian chuẩn bị hơi gấp nên về phần ví dụ có hơi thiếu phong phú nhưng
nói chung nội dung đã đầy đủ và chuẩn bị khá tốt, các nhóm còn lại nên
chú ý về chỗ này để làm tài liệu thêm phong phú hơn”.
Thế là lần đầu tiên làm việc theo nhóm cũng đã kết thúc,
chúng tôi biết còn phải cố gắng rất nhiều để có thể hòan thành eProject
sau này. Càng học tập tại Aptech đối với tôi mỗi ngày là một điều thú
vị, tôi mỗi ngày được học thêm nhiều cái mới về lập trình, tôi biết lúc
này trình độ của mình chỉ là Amateur mà thôi nhưng tôi tin rằng với những
gì sẽ được học ở Aptech trình độ của tôi sẽ được nâng cao dần và sẽ hòan
thiện hơn nữa. Tôi biết mình chỉ là hạt cát trong sa mạc công nghệ thông
tin mà thôi, nhưng tôi sẽ cố gắng để có thể tìm hiểu sa mạc để nâng cao
tầm hiểu biết của mình. Tôi chỉ mới bắt đầu ra khơi, còn nhiều sóng gió
đang chờ ở phía trước, tôi tin ngọn gió FPT-Aptech sẽ giúp tôi tiến nhanh,
tiến xa trong đại dương công nghệ thông tin. Theo thông tin từ những anh
chị đàn anh đi trước mà tôi được biết thì học tập tại Aptech mang tính
áp dụng thực tế rất cao trong môi trường làm việc sau này. Hơn nữa sinh
viên Aptech được đánh giá rất cao khi làm việc tại các công ty lớn và
có ưu thế hơn trong các kì tuyển dụng.
Bây giờ tôi đã trở thành 1 Aptechite mặc dù tôi chưa
hiểu lắm về ý nghĩa và quyền lợi của mình. Nhưng cũng có những điều còn
tồn tại mà tôi cho rằng trung tâm nên cải thiện để phục vụ sinh viên được
tốt hơn! Tôi cảm thấy sân chơi dành cho sinh viên hơi thiếu, đặc biệt
là các câu lạc bộ như Câu lạc bộ tiếng Anh, có lẽ đây là việc cần làm
trước mắt tại Học viện Quốc tế FPT, nên tổ chức các cuộc giao lưu học
tập cho các sinh viên với nhau, các cuôc thi đấu giữa các lớp như bóng
đá, cờ vua… Ngược lại, thư viện khiến tôi khá hài lòng. Việc mượn sách
rất dễ dàng, các nhân viên rất dễ chịu và hòa nhã. Về phòng học chúng
tôi ước ao giá mà phòng học của mình rộng rãi và thoáng mát như phòng
tư vấn thì tốt quá. Tôi nghĩ trung tâm cần sắp xếp thêm thời gian thực
hành tại phòng Lab để tạo điều kiện cho sinh viên có dịp thực hành nhiều
hơn (hiện tại chúng tôi chỉ có 3 buổi thực hành là vào chiều thứ 247).
Ngoài ra trung tâm cũng nên mở thêm những giờ Internet cho sinh viên của
mình có dịp tìm kiếm thông tin bài học để chất lượng học tập thêm cao.
Nhưng hiện tại cở sở vật chất nói chung vẫn phục vụ tốt cho sinh viên.
Còn nhiều điều mới mẻ về Aptech mà tôi chưa khám phá
hết, tôi tin rằng chúng đang chờ đón tôi ở phía trước và từ từ tôi sẽ
cảm nhận hết về Aptech .Trên đây là những cảm nhận đầu tiên của tôi về
Aptech, từ lúc đến với Aptech như thế nào cho đến những ngày học đầu tiên.
Chắc chắn là học tại Aptech còn nhiều điều thú vị, thời gian sẽ trả lời
cho câu nói này đúng không các Aptechites
Đỗ Phạm Linh Anh Khoa
FPT-Aptech 2005-0601-s246 |