Tác giả
và các em ở làng trẻ em Hòa Bình |
|
(Post 10/11/2005)
Tôi đến với Aptech
xuất phát từ sự ganh đua với bè bạn. Năm ấy tôi và hắn cùng quyết định
tham gia TTVN 2002. Tia tới tia lui “giải thưởng” mà
cảm thấy quyết tâm thì cao nhưng khó khăn sao mà còn cao hơn. Hai đứa
nhìn vào học bổng 700$ - vào lúc ấy là một khoản tiền cũng kha khá với
2 thằng học sinh cấp III mà nuôi hy vọng, cố gắng đoạt lấy về mà “khoe”
với bà con chòm xóm và làm một điểm tựa nếu có lỡ…rớt Đại học. Rồi sự
xuất hiện của Vietkey Linux, hệ bản đồ số, Vietkar… làm chúng tôi thấp
thỏm, đôi lúc tưởng khát vọng tuổi trẻ thế là qua như một kỷ niệm. Đã
vậy đến khi nộp xong hồ sơ chừng 1 tháng, cái host chết tiệt bỗng dưng
teo làm cho hệ thống website của tôi “die” toàn bộ; chỉ còn thằng bạn
với phần mềm đã “on CD” của nó hãnh diện vào vòng chung khảo. Buồn, quả
thực lúc ấy bao cay cú chỉ muốn dồn vào cái host dở hơi chết không phải
lúc. Nhưng rồi kỳ lạ thay chúng tôi lại được cùng nhau bước lên thảm đỏ
của buổi lễ trao giải với phần thưởng là học bổng 700$ được nhận từ chính
tay TGĐ FPT Trương Gia Bình. Giấc mơ bước đầu thế là
đã thành hiện thực. Đặt chân vào FPT-Aptech,
tôi “nuôi” tiếp giấc mơ mình sẽ có thêm một nghề mới - lập trình viên.
Rồi ra trường nè, đi làm ở đâu đó trong FPT nữa chứ…Chính sách giới thiệu
việc làm của Aptech quả là chuyên nghiệp và đáng tin cậy đến mức một tên
lính mới như tôi cũng đã cảm thấy hoa hồng trước mắt đẹp lắm rồi. Nhưng
lúc vào học mới biết, con đường nào dẫu có trải thảm êm ái thì vẫn rớm
máu bàn chân bởi những chiếc gai nhọn. Nếu không nỗ lực hết sức, học hành
chểnh mảng thì bạn sẽ bị out ngay lập tức. Việc phải thi lại practice
C đã làm tôi thấm hơn điều đó. Rõ ràng muốn trở thành một lập trình viên
tốt, ngay từ hôm nay bạn phải rèn luyện và nỗ lực bằng tất cả mồ hôi,
nước mắt của mình và bạn sẽ được đền đáp xứng đáng. Tốt nghiệp năm 1 loại
Giỏi, tôi đã có những thuận lợi nhất định trong bản CV của mình. Thế rồi
cũng bằng một sự tình cờ khác, tôi gặp chị Vân khi ấy mới về phụ trách
tạp chí Aptechite. Và từ
hôm ấy, lời phản bác “một tên sinh viên báo chí đâu có đất sống ở đây”
của tụi bạn đã lùi vào dĩ vãng. Tôi tham gia cộng tác cho tờ Aptechite
từ ngày đầu cho tới hôm nay. Càng cộng tác, tôi càng được học hỏi được
nhiều hơn: từ những kiến thức lập trình vẫn được update thường xuyên cho
đến nghiệp vụ báo chí tay phải của mình. Mọi thứ diễn ra như một điều
kỳ diệu; mọi người ở trung tâm đều nhiệt tình giúp đỡ tôi trong công việc
dẫu rằng tôi đã thôi không học nữa vì phải tập trung vào những năm cuối
ở trường Đại học.
Tác giả đứng ở giữa trong
một dịp đến thăm làng trẻ em Hòa Bình |
|
Ở Aptech bạn còn có thể tìm thấy một gia đình, một điểm
tựa để ngày mai, cùng với nỗ lực làm việc và học tập những “giấc mơ con”
của các bạn ngày hôm nay sẽ thành một tương lai tươi sáng và đầy hứa hẹn.
Hãy mang đến đây tất cả nhiệt huyết và bạn sẽ không phải hối tiếc vì bất
cứ điều gì…
Nokia |