Nền giáo dục nước nhà tồn tại đầy bất cập. Tuy nhiên, tôi sẽ không xúi ai đó nghỉ học đại học nếu họ "không dám". Tôi chỉ không thích cái luận điệu về trách nhiệm, về những gì "phải làm" mà người ta đổ lên vai những đứa đi học đại hoc trong nỗi chán chường, luận điệu từ cha mẹ, từ họ hàng, từ người xung quanh...
Có lẽ chúng ta đã quá quen với câu nói: "Học đi con, chỉ có học mới đổi đời được." Tôi còn nhớ khá rõ cái thời khắc chuẩn bị khăn gói quần áo lên thành phố học đại học, bà cụ chung xóm vốn rất quý tôi cứ nắm lấy nắm để bàn tay dặn dò: "Cố gắng mà học nha con, tội nghiệp thằng cha mày." Đó là cụ ở xóm dưới, còn cụ gần nhà tôi cũng qua nhắn nhủ: "Học giỏi nha mi, ừ, tội nghiệp, anh em nhà chịu học vậy là tốt rồi." Tôi nhớ lắm chứ, vì lúc đó tôi cảm động lắm, tâm hồn tôi lúc đó lồng lộng như ngàn cơn gió thổi vào vậy. Tôi muốn giương cánh buồm đi thật xa, học thật giỏi để làm nở mày nở mặt mọi người, để giúp cho những người xung quanh có được cuộc sống tươi đẹp hơn. Nhớ lắm!
Vào đề:
Nhưng nói đi thì phải nói lại, ở đâu đó có tích cực thì luôn tồn tại những điều tiêu cực kề bên. Tôi biết, trong cái trường đại học của mình có nhiều người rất cố gắng học tập - có người học đúng cách, có người học sai cách, dù gì, chung quy cũng là chăm học đáng khen, nhưng có lẽ đó lại là một câu chuyện khác về việc học như thế nào. Hôm nay, tôi chỉ muốn nói đến việc: Học đi con, học để lấy tấm bằng đi xin việc, học đại đi, có tấm bằng dễ kiếm cơm hơn. Hôm nay tôi có hứng hơn với chuyện này.
|
Nền giáo dục nước nhà tồn tại đầy bất cập. Tuy nhiên, tôi sẽ không xúi ai đó nghỉ học đại học nếu họ "không dám". Tôi chỉ không thích cái luận điệu về trách nhiệm, về những gì "phải làm" mà người ta đổ lên vai những đứa đi học đại hoc trong nỗi chán chường, luận điệu từ cha mẹ, từ họ hàng, từ người xung quanh. Bởi vì đất nước chúng ta có một tư tưởng quá khép, cứ như một căn nhà bị cô lập trong rừng và suốt ngày đóng cửa vậy. Tất cả những điều mà họ làm chỉ là quanh quẩn với những gì trong đầu họ, không có ánh sáng để đọc thêm sách, không được ra ngoài để mở mang, và bất cứ ai toan mở cửa lao ra khỏi căn nhà để đến một thế giới tươi mới đầy màu sắc hơn là sẽ chắn chắn bị ngăn cản, bị siết chặt bàn tay, một màu đen, cứ thế mãi dù cho ngày đã đến.
Tư tưởng tiến bộ không thiếu ở Việt Nam, nhưng chúng ta thích chọn cách cũ, thích đứng trên tảng băng an toàn hơn, mọi thứ chỉ là bề mặt và chúng ta thích bề mặt, cho đến khi hiểu ra những tư tưởng mới, có lẽ đó là lúc mà ta đã chìm sâu trong dòng nước giá lạnh sau những mãnh vụn của tảng băng đã có những vết nứt từ lâu.
Học đại đi để lấy tấm bằng nuôi thân / Học không thừa / Học có mất mát gì đâu mà mày không học…
Chúng ta luôn phòng thủ, chúng ta luôn chọn đường đi an toàn. Và mọi cố gắng thử những điều mới của chúng ta, nói cho cùng cũng chỉ là "thử". Vì mọi thứ xung quanh an toàn, vì tao có bằng đại học, nếu tao thất bại, tao lấy nó đi làm công còn kịp, chúng ta luôn cho mình con đường để lui về sống an nhàn, vậy thì chúng ta sẽ an nhàn. Chúng ta là thế, đất nước chúng ta là thế. Đã lâu lắm rồi, cái thời mà nghị lực và học thức của người Việt Nam cũng làm Mỹ và các nước phương Tây phải thán phục. Thời của Nguyễn Hiến Lê có lẽ là sau cùng của nền học thức Việt Nam.
Tôi không thích các lý luận này. Tôi muốn đá các quan điểm cổ hủ biến mất khỏi Việt Nam. Nên tôi sẽ cho bạn biết, nếu bạn vào đại học để học đại bạn sẽ học được nhiều ơi là nhiều những điều gì nhé.
1. Học được cách đối phó
Bạn sẽ đối phó đủ các kiểu với vòng xoáy của tiểu luận, thuyết trình, thi cử. Tiểu luận lên mạng cóp (có khi cóp còn chưa ra hồn và đủ đòi hỏi tối thiểu của giáo viên), thậm chí ra nhà in có sẵn, in luôn. Thuyết trình thì làm qua loa cho đủ điểm đậu. Thi cử thì học thuộc là tốt lắm rồi, đa phần vẫn còn quay cóp, mua đề ngoài tiệm photo về học tủ. Được nghỉ tối đa bao nhiêu buổi thì tận dụng nghỉ cho bằng hết. Dần dần, chúng ta được đào tạo ĐỂ trở thành người thiếu trách nhiệm hồi nào chẳng hay. Chúng ta thậm chí còn thua những chiếc máy photocopy, thua những con robot. Kiến thức chúng ta so với bách khoa toàn thư trong máy tính chả là gì cả, khả năng sao nguyên bản chính cũng quá chậm so với máy photo. Chúng ta thua máy móc về mọi mặt.
2. Học được sự ảo tưởng
Phần lớn mấy đứa đi học hay mơ hơn mấy đứa làm đổ mồ hôi. Đơn giản là vì không cảm nhận được độ khắt khe và khó khăn của cuộc đời, có trải nghiệm gì đâu mà biết. Có tiền được cung cấp hàng tháng chả phải lo nghĩ gì nhiều, suốt ngày sống trong mộng mị, trong vui chơi, đợi đến lúc ra trường trở thành một kẻ không có ích lợi cho xã hội thì mọi chuyện đã rồi, gạo đã nấu thành cơm.
3. Học được cách nói không với ước mơ
Sau những buổi học chán chường chỉ là những giờ ngủ vùi hay vui chơi để tự thưởng cho một sự cố gắng ngán ngẩm mỗi ngày. Đó là cách mà cả thế hệ trẻ Việt Nam giết thời gian và tự làm tuột đi cảm xúc của mình với cuộc đời lao vào những cuộc vui ngắn hạn. Tôi thiết nghĩ trong ai cũng có những ước mơ và khát vọng. Tôi cũng biết trong ai cũng có ít nhất một tài năng cần được khám phá nhưng quá tiếc, chúng ta không có thời gian làm điều đó, chúng ta giờ bận phải đối phó với bài vở và các con điểm vô nghĩa kia kìa. Làm gì có giáo viên đại học nào dư thời gian đến nỗi ngày nào cũng lên động lực cho sinh viên, giảng cho sinh viên phải theo đuổi ước mơ cho đến cùng, làm gì có ai dạy cho sinh viên những câu nói: Ý nghĩa của cuộc sống là làm những gì mình mơ ước dù cuộc sống có khó khăn cũng không được từ bỏ.
Chẳng ai nói điều đó, chẳng có ai hết! Họ thích dạy chúng ta cách kiếm cơm trong sự nhàm chán và ích kỷ hơn. Kiểu như: Trả tiền đây thì tôi làm, không thì khỏi!! Người Việt trẻ đã ít đọc sách, nay lại được dạy cách sống ngắn hạn: Học cái này, học cái kia, lấy bằng, kiếm cơm, nuôi thân, lập gia đình, già, chết, thì rõ ràng là vòng xoáy của ngu muội ngày càng lớn thêm. Chẳng có vĩ nhân nào sống trong cảnh "mọi thứ đều an toàn" cả, họ luôn phải đi làm công nhân, làm nông dân, làm lụng cực nhọc để nuôi lớn ước mơ, họ không đòi tiền hay nghĩ đến chuyện lời – lỗ khi họ chưa làm gì được cho xã hội. Họ chấp nhận một cuộc sống cơ cực trong một khoản thời gian để đầu tư cho ước mơ, họ dám làm, còn chúng ta thì lười biếng, sợ cực và nhát cáy. Sợ cực, sợ lỗ! Tất cả cách sống của chúng ta chỉ có vậy.
4. Học được cách thiếu tự tin
Tôi phải dùng từ "học được" thì các bạn cũng nên nghĩ về nó một chút nhỉ? Thiếu tự tin là một căn bệnh ăn sâu vào máu, nó không phải là bản chất sinh ra có sẵn của con người. Để tôi cho bạn thấy nó xuất hiện ở đâu nhé:
Thiếu tự tin trong việc học. Có mấy người hiểu rằng tự học là phương pháp tạo nên những thiên tài và cả thế giới đang chuyển sang xu hướng này? Ở Mỹ, 3,8% trẻ em tự học ở nhà. Tại Canada, nó chiếm 1% (Đây là phương pháp giáo dục thiên tài, nó không dành cho chúng ta – những người nhát cáy) (*). Xin hiểu rõ giữa chữ "tự học" và "không được đi học" nhé bạn tôi. Chúng ta thì khác họ, chúng ta "nghĩ rằng" người khác có thể dạy cho chúng ta những gì chúng ta cần, hơn là chúng ta tự đi tìm tòi những gì chúng ta biết mình cần. Chúng ta thích làm theo, học theo, bắt chước, thấy người ta làm được rồi mới làm, chúng ta thích vậy hơn là sáng tạo, vì nó "khỏe"! Nói ngắn gọn, thẳng thắn là: Chúng ta cóc tin! Cóc tin vào bản thân mình! Chúng ta nghĩ cái bằng đại học giúp chúng ta kiếm được cơm ăn hơn là kiến thức, một cách suy nghĩ quá nông cạn. Xin đừng nói với tôi cụm từ "ở đây là Việt Nam", thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đây chẳng phải là vấn đề Việt Nam hay Mỹ gì cả, thời đại nào, nơi nào cũng cần người có kiến thức cả, cầm tờ giấy vào đứng ngó trước sau gì cũng bị tống cổ.
5. Học được cách sống phụ thuộc
Chả có gì khó hiểu khi chúng ta sống trong vòng an toàn được cung cấp thì phụ thuộc là điều hiển nhiên. Vấn đề chính là chỗ đó, chúng ta sợ mọi thứ đến nỗi phải phụ thuộc. Sợ không có cơm ăn, sợ đi lượm ve chai, sợ bị chê cười, sợ không còn được ba mẹ chu cấp, sợ phải làm lụng vất vả, sợ quê… Rồi chúng ta chẳng còn muốn rời xa đời sống xa hoa, hưởng thụ, thoải mái này nữa. Tôi tự hỏi, đó là ý nghĩa à? Đó là ý nghĩa chúng ta được sinh ra, hưởng thụ ăn ngủ chơi bời rồi chết à, đó là thoải mái hay là sự ngu dốt hãy tự hiểu.
Chưa hết đâu, chúng ta còn phụ thuộc vào người khác ở ngôi trường đại học nữa. Hầu hết những thành phần học đại sẽ: Trông chờ vào sự phân công của nhóm trưởng, trông chờ vào chỉ thị của giáo viên, trông chờ vào số lượng kiến thức hạn hẹp của người khác, đó là cách dễ nhất để chúng ta cảm thấy "sướng". Sướng của chúng ta nó thế đấy bạn ạ. Sự sung sướng với "không suy nghĩ", và cái đầu được gắn lên cơ thể dường như có tác dụng chính là để trang trí.
Chà, bạn có thấy chưa, chúng ta học được rất nhiều điều kỳ thú từ việc "học đại" đó chứ. Thế nên chúng ta mới tiếp tục duy trì nó chớ, đúng không?
Kết:
Không ai trên đời có thể bắt ép bạn học đại hay đại học hay bất cứ gì trên đời đi nữa, mà vấn đề chính là những nỗi sợ bên trong con người bạn.
Sẽ không có bất cứ giải pháp hay kết luận nào được đưa ra, tôi vẫn luôn nghĩ, chúng ta luôn tự biết giải pháp, chỉ là chúng ta (lại một lần nữa) không tin vào bản thân mình rồi nghĩ rằng giải pháp nó nằm ở đâu đâu ấy mà không biết là tiếng nói bên trong mình.
Chỉ đơn giản là những dòng phân tích mà có lẽ nhiều người đã biết rồi. Chỉ là điều gì nói đi nói lại thì sẽ thành sự thật mà thôi, tôi đang chờ điều đó và thầm nghĩ: Nếu bây giờ không phải lúc thay đổi thì sẽ là khi nào?
Hãy nhớ:
"Bạn có thể phớt lờ sự thật. Nhưng bạn sẽ không thể phớt lờ được hệ quả của việc phớt lờ sự thật." - Ayn Rand
Lục Phong
(theo Mlog)
Tin liên quan:
|