(Post 4/10/2005) Vài thế kỷ trước tại Hà thành
có chàng trai trẻ tên gọi Tích Gia Văn, là sinh viên năm cuối khoa Công
nghệ thông tin Đại học Bách khoa Hà Nội. Văn bình sinh thích viết phần
mềm máy tính, rất có kỹ năng lập trình. Không những bạn bè đồng khóa
đều khâm phục chàng mà ngay cả các giáo sư uyên bác cũng phải nể vì,
coi Văn như một tài năng thuật toán đầy triển vọng. Các đoạn mã Văn
viết ra bao giờ cũng sáng sủa, lề chuẩn, đầy đủ comment nhưng lại rất
súc tích và tối ưu về giải thuật.
Tốt nghiệp loại xuất sắc nhưng Tích Gia Văn không vội
vàng tiếp nhận những lời đề nghị làm việc ở những vị trí then chốt trong
các công ty phần mềm lớn. Cái mà chàng cần lúc này là một sự nghiệp
lẫy lừng, một danh tiếng vọng tỏa trong giới lập trình viên toàn thế
giới. Văn quyết định tiếp tục con đường học vấn. Chàng tìm sang Ấn Độ
làm thạc sĩ khoa học dưới sự hướng dẫn của một vị giáo sư uyên bác người
Việt gốc Mỹ, giảng viên một trường đại học lớn ở Bangalore. Sau buổi
sát hạch, vị giáo sư bảo Văn: “Cậu có kỹ năng tốt, chỉ còn thiếu kỷ
luật”. Văn buồn lắm, nhưng ý chí cầu tiến khiến chàng trong suốt ba
năm ròng rã quyết tâm theo thầy mà tự khép mình vào thứ kỷ luật nghiệt
ngã của đủ mọi loại quy trình sản xuất và quy trình quản lý chất lượng
phần mềm. Sau ba năm Tích Gia Văn đã trở nên một trưởng dự án siêu hạng,
có thể phụ trách những project cực lớn với sự tham gia đồng thời của
hàng chục ngàn lập trình viên thuộc đủ mọi sắc tộc.
Xong luận án thạc sĩ ở Ấn độ, Văn xin được học bổng
sang Hoa Kỳ làm tiến sĩ ở Silicon Valley, tiếp tục con đường phát triển
sự nghiệp của mình. Ông thầy tiếp theo của Văn là một học giả lớn gốc
Campuchia, người chuyên viết các khảo cứu về chất lượng mã nguồn cho
các công ty phần mềm đạt tiêu chuẩn CMM5 trở lên. Sau khi tiếp xúc,
ông bảo Văn: “Cậu có kỹ năng và kỷ luật tốt, chỉ còn thiếu sáng tạo”.
Cảm thấy hổ thẹn về lời nhận xét quá chính xác, Văn cật lực theo ông
thầy lăn vào những cuộc luyện tập sáng tạo vô bờ. Kết quả của công cuộc
đó là những phần mềm tuy nhỏ, nhưng kỳ diệu đến mức có sản phẩm đã được
đề cử Probel - một giải thưởng dành cho những phần mềm sáng tạo xuất
chúng, tương đương với giải Nobel trong khoa học. Ba năm sau, vào năm
Giáp Dậu, trong buổi lễ nhận văn bằng tiến sĩ, ông thầy gọi Văn đến
mà bảo rằng: "Trình độ của ta nay cũng không bén gót cậu được nữa,
giờ là lúc cậu tung hoành rồi". Nói đoạn cho Văn xuất môn.
Cũng vào mùa thu năm đó, Việt nam đứng ra đăng cai
tổ chức cuộc thi Lập trình Quốc tế lần thứ nhất tại núi Trúc, ngọn núi
cao nhất trong dãy núi Bò ở thủ đô Hà Nội. Đây là cuộc thi thu hút các
tài năng lẫy lừng nhất trên khắp thế giới về tham dự. Tất nhiên Tích
Gia Văn không thể bỏ lỡ cơ hội mỗi năm có một này, bởi đó là dịp để
chàng thể hiện tài năng xuất chúng cùng những tuyệt chiêu cái thế sau
bao năm tu luyện ở hải ngoại. Văn tự tin rằng với trình độ hiện có,
chàng sẽ nắm chắc giải nhất, nếu không nói là giải đặc biệt. Quả thật
lúc đó danh tiếng của Tích Gia Văn đã lớn đến mức khi chàng đáp máy
bay trở về Việt nam dự thi, hơn hai ngàn thiếu nữ mắt vàng môi tím quần
lót áo yếm - là mốt thời thượng khi đó - đã chầu chực sẵn ở sân bay
Nội Bài để được chiêm ngưỡng dung nhan và xin chữ ký của chàng. Bộ trưởng
Bộ Phần mềm cũng đích thân ra tận chân cầu thang máy bay đón nhân tài
đất Việt hồi hương.
Vòng sơ khảo diễn ra khẩn trương, các đối thủ bọt bèo
nhanh chóng bị loại. Nhiều thí sinh đến từ Mỹ, Ailen, Israel, Trung
Quốc, Ấn Độ… hết sức buồn rầu, thất vọng và tức giận vì không được lọt
vào vòng trong. Nhưng biết làm sao khi họ không đủ tài năng và đức độ.
Tích Gia Văn dẫn đầu vòng sơ khảo và lọt vào vòng chung kết cùng hai
thí sinh khác, đều là người Việt, tên là Tồn Toàn Lương và Mặc Kim Chân.
Cuộc thi chung kết được tổ chức đúng vào một buổi tối mùa thu heo may
nhè nhẹ, khán giả tập trung về núi Trúc đông đến nghẹt thở. Một hàng
rào cảnh sát được giăng kín dưới chân núi để đảm bảo an toàn cho cuộc
thi. Trên đỉnh núi đèn hoa chăng rực rỡ. Sau lời khai mạc trọng thể
và cảm động, Ban giám khảo dõng dạc đọc đề thi chung cho cả ba thí sinh:
“Lập phần mềm diễn giải các giấc mơ theo vô thức tập thể của Jung”.
Thời gian làm bài là 30 phút, không kể thời gian cúi chào. Trên khán
đài, ba nàng thiếu nữ sắc đẹp mê hồn cơ thể tuyệt mỹ ăn vận hở hang
đang nằm tênh hênh thiu thiu ngủ trên ba chiếc xô-pha. Những bộ cảm
biến vô cùng tinh tế được gắn vào vầng trán thanh khiết của các mỹ nhân,
thu lại những cơn mơ êm ái và truyền vào hệ thống máy tính như đầu nhập
dữ liệu. Một màn hình không gian cực lớn độ nét siêu đẳng được trang
trọng đặt giữa khán đài, khiến cho trong vòng trăm dặm đều có thể thấy
rõ những gì đang diễn biến.
Tích Gia Văn thở phào nhẹ nhõm. Đề thi lần này chàng
thông hiểu như lòng bàn tay vì đã lập không ít hơn 300 phần mềm tương
tự. Là người trình diễn đầu tiên, Văn tự tin bước lên khán đài. Chàng
cúi chào khán giả trong tiếng vỗ tay hoan nghênh nồng nhiệt của các
ái mộ viên, rồi khoan thai bước đến bên chiếc máy tính để sẵn. Văn nhắm
mắt hít một hơi thật sâu và đặt nhẹ hai tay lên bàn phím. Toàn bộ design
cùng hàng ngàn diagram của bài toán đã được chàng thiết kế hết sức cặn
kẽ - bên trong não bộ. Đột nhiên từng dòng từng dòng mã lệnh tuôn trào
từ đôi bàn tay thanh tú. Các khối lệnh cùng các mảng nhị phân do Văn
trực tiếp gõ bằng mã máy cứ dồn lên dồn xuống nhịp nhàng, hào hoa và
vô cùng chuẩn xác. Không một lần phải nhấn nút Delete, không một lần
cần bấm BackSpace. Ban giám khảo chỉ biết nín thở lắc đầu thán phục.
Tích Gia Văn hoàn tất bài thi trước thời gian qui định 5 phút. Toàn
bộ chương trình của chàng không hề có lấy một lỗi nhỏ trong cú pháp
hay thuật toán, hơn nữa còn được tối ưu bởi phép biến mã Korpio-Kaluza-Klein.
Nắm chắc giải vô địch trong tay, Văn kiêu hãnh cúi chào khán giả, khẽ
hôn gió cảm tạ ba thiếu nữ vẫn đang mơ màng giấc điệp rồi khoanh tay
lùi qua một bên.
Sau Tích Gia Văn là phần trình diễn của Tồn Toàn Lương,
thí sinh thứ hai. Lương người nhỏ gầy, da trắng, vốn là tiến sĩ nhạc
viện Hà nội nhưng vì trót thích vi tính nên đã học thêm bằng hai về
kỹ nghệ phần mềm. Tồn Toàn Lương quay sang nhìn Văn đầy vẻ thông cảm,
đoạn yêu cầu Ban giám khảo cho đặt một chiếc micro nhạy cạnh bàn phím
nơi chàng trình diễn. Không gian đột nhiên tĩnh lặng. Đám đông hàng
trăm ngàn người mà im phăng phắc, chỉ còn lác đác những tiếng tim đập
rộn ràng vì hồi hộp của các thiếu nữ mới lớn. Bỗng những âm hưởng lạ
lùng bất chợt vang lên, khi sâu lắng da diết, khi hào hùng cuồn cuộn.
Đó là những âm thanh của sự tiếp xúc những ngón tay Lương với các con
chữ trên bàn phím. Chúng làm nên cả một dàn nhạc giao hưởng với hàng
trăm loại nhạc cụ khác nhau, hoà quyện trong giai điệu tuyệt vời của
bản giao hưởng Hành khất, số 9 op 16 cung fa giáng trưởng của nhạc sĩ
thiên tài Phsytomum. Song song với đó là những dòng lệnh bất tận tuôn
trào trên màn hình cực lớn. Mọi người cùng choáng lặng đi trong những
âm thanh trầm hùng, trong khung cảnh của một buổi đại hoà nhạc lạ lùng
nhất thế kỷ. Bàn giao hưởng kéo dài đúng 29 phút 35 giây, và phần mềm
được hoàn tất với đầy đủ các tính năng cần có, không lỗi và trọn vẹn.
Phần thi thứ ba do thí sinh Mặc Kim Chân trình diễn.
Chân người cao lớn, mặt rất đen, vận bộ đồ ký giả, trông đăm chiêu ngơ
ngác như đang suy tính điều gì mông lung lắm. Chương trình của Chân
làm ra cũng được đánh giá là không kém phần hoàn thiện so với hai chương
trình trước, nhưng cách gõ lệnh của Chân không có được nhạc tính hào
hùng như của Lương, thời gian làm bài lại lâu hơn của Văn chừng 2 phút.
Tuy nhiên khi ban giám khảo review lại những đoạn code Chân viết thì
cả biển người bỗng sững sờ kinh ngạc. Văn cũng lặng đi vì hãi hùng khi
đọc thấy trên màn hình không chỉ là những trang mã lệnh khô khan mà
là cả một trường thi đại tác. Cách sử dụng cú pháp liên hoàn của 32
liên ngữ lập trình, cách đặt tên biến và tên hàm, cách khai báo các
lớp và khởi tạo đối tượng của Mặc Kim Chân khéo léo đến độ đã biến toàn
bộ những dòng lệnh và chú giải xen kẽ trong chương trình thành một bài
thơ lục bát liên hoàn, lời lời tựa mây vần gió vũ uyển chuyển bất tận,
đọc xuôi cũng không được mà đọc ngược cũng không xong. Không những thế
phần mềm của Chân còn sinh thêm những yếu tố ngẫu nhiên trong cách luận
giải giấc mơ, khiến kết quả trở nên vô cùng chính xác.
Tất nhiên năm đó Tích Gia Văn đành ngậm ngùi ôm giải
ba. Tài năng của Tồn Toàn Lương và Mặc Kim Chân khiến chàng cảm thấy
bất lực trên con đường chinh phục đỉnh cao của trình nghiệp. Có kẻ cho
Văn hay rằng cả hai đối thủ trong cuộc thi hôm đó đều là đệ tử chân
truyền của một đại cao thủ hiện đang ẩn thân trên hang Gió thuộc đỉnh
Phan-xi-păng quanh năm mây phủ. Không chần chừ, chàng lại khăn gói quả
mướp đem lễ vật leo núi tầm sư học đạo. Tới nơi, Văn gặp một cụ già
lông trắng tóc xanh, gần như khoả thân đang múa hát giữa gió núi lồng
lộng. Xung quanh hoa cỏ tưng bừng, chim thú tụ tập rất đông. Biết là
kỳ nhân Văn vội đến quì lạy, hai tay nâng chiếc laptop cấu hình cực
mạnh lên làm lễ vật, đoạn xin khấu kiến. Chỉ thấy ông già mỉm cười âu
yếm, bước lại gần Văn hỏi: “Cậu xin học gì”. Văn đáp: “Xin học lập trình”.
Ông già lại nhẹ nhàng hỏi: “Không có máy tính cậu có lập trình được
không?”. Văn nghe vậy thì giật mình, run tay đánh rơi cả lễ vật. Chiếc
laptop tuột khỏi tay lao thẳng xuống vực sâu muôn trượng vỡ tan như
cát bụi. Ông già ngắm Văn một chặp rồi cười nói: “Cậu có kỹ năng, kỷ
luật và sáng tạo tốt, chỉ còn thiếu duyên dáng”. Văn nghe vậy thì hoang
mang quá, không dám ngẩng đầu lên. Ông già lại tiếp: “Con người vốn
đã quen lập trình từ rất lâu trước khi có computer. Bác thợ săn lập
trình cho đường tên mũi đạn, anh nông dân lập trình cho mùa vụ bội thu,
đám thương gia lập trình cho đầu tư sinh lãi, các tình nhân lập trình
để chăn gối giao hoan, bà nội trợ lập trình cho gạo cơm bếp núc, ông
văn sĩ lập trình cho con chữ câu thơ. Thoảng hoặc có nhà tư tưởng vĩ
đại lập trình cho phát triển của toàn xã hội, có vị hoàng đế hùng mạnh
lập trình cho số phận của cả quốc gia… Chung qui lại cũng không thoát
khỏi cái Chương trình lớn đã được lập trình sẵn bởi Tạo Hóa”. Văn bắt
đầu ngộ ra, thưa: "Vậy lập trình không máy tính là thế nào?".
Ông già cười ha hả, đáp: "Người là máy, máy là người, khi không
có máy thì mọi vật đều là máy, khi có máy thì máy cũng không còn là
máy nữa. Làm sao tự lập trình được cho bản ngã mới là công quả vậy".
Cứ thế hai thày trò một người giảng giải, một người lắng nghe. Khát
thì uống sương trời ngưng đọng. Đói thì ăn chim thú rán giòn. Chốc đà
mấy thu đã trôi qua.
Ba năm sau Tích Gia Văn từ biệt sư phụ hạ sơn về miền
trung lập nghiệp, thành lập công ty du lịch lữ hành và khách sạn lớn
nhất ở bãi biển Thiên Cầm thuộc huyện Cẩm Xuyên tỉnh Hà Tĩnh. Hàng ngày
nghe tiếng sóng gió lao xao, nhìn bờ cát trắng thoải dài, ngắm hai bờ
đá núi xanh ngắt. Sáng lên non chạy đua chim bướm, chiều xuống biển
lặn thi cá rồng. Lấy vợ đẻ con. Ngâm thơ uống rượu. Vào mùa khách khứa
thì tất bật lo toan, những lúc rảnh rang thì chơi golf tennis. Có điều
lạ là Tích Gia Văn tuyệt nhiên không động đến máy tính, thiết bị, nối
mạng, bảo mật, lại càng không bao giờ lập trình nữa. Thế mà thiên hạ
ai cũng gọi Văn là Lập trình sư.
Đại từ điển Bách khoa thư tiếng Việt, xuất bản năm
2056, trang 4581, dòng 21 có định nghĩa về Lập trình sư: "Là lập
trình viên đẳng cấp cao, tự lập trình được cho bản ngã, chương trình
chạy ít lỗi, tiết kiệm tài chính, bảo mật, an toàn trước tai họa và
môi sinh, ổn định trước nổi trôi của thế cuộc, khiến cuộc sống bản thể
thêm kỳ diệu lo âu mà huyền ảo, khiến xã hội thêm đa dạng rối ren mà
phong phú".
Theo định nghĩa này thì Tích Gia Văn cũng đáng được
gọi là Lập trình sư vậy.
(Theo evan.com.vn) |