(Post 25/03/2006) Chuyện về một thanh niên
người Việt đặt chân đến Mỹ với vỏn vẹn 2 USD trong túi, và rồi 15 năm
sau, anh đã bán công ty riêng của mình với giá 1,8 tỷ USD đang trở thành
một "huyền thoại" trong thế giới công nghệ cao.
Câu chuyện thành công đầy ấn tượng của nhà doanh nghiệp
trẻ người Việt tên là Trung Dũng đang thu hút giới truyền thông Mỹ. Những
bài viết về ông xuất hiện trên các báo và tạp chí nổi tiếng như Forbes,
Fortune, Financial Times, Wall Street Journal, San Francisco Chronicle...
và trong cuốn sách Giấc mơ Mỹ của biên tập viên đài CBS Dan Rather.
Liều thuốc uớc mơ!
Bước ngoặt lớn đầu tiên đến với ông 20 năm trước đây
khi ông là một chàng trai 17 tuổi. Năm 1984, Trung Dũng rời Việt Nam sang
Mỹ. Lúc bấy giờ, trong túi ông chỉ có vỏn vẹn hai USD, và vốn tiếng Anh
của ông cũng rất ít ỏi.
Lúc đầu ông và người chị xin được lưu trú ở Louisiana,
một nơi có khí hậu ấm áp, nhưng cuối cùng hai chị em lại được đưa đến
Boston. Ông gọi đó là số phận. Một năm sau, ông may mắn vượt qua được
kỳ thi tương đương trung học và ghi tên học hai môn Toán và Tin học ở
Trường Đại học Massachusetts ở Boston.
Ông tiếp tục vừa học vừa làm đủ thứ công việc ở Boston,
từ rửa chén bát trong nhà hàng đến kỹ thuật viên trong các phòng máy tính
để nuôi sống bản thân và gia đình. Hằng tháng ông trích một phần ba khoản
thu nhập - từ 300 đến 400 USD - để gửi về gia đình ở Việt Nam. Cuối cùng
ông đã lấy được hai bằng đại học về toán và tin học, đồng thời hoàn tất
một phần lớn chương trình cao học.
Cũng trong thời gian đó, mẹ ông bị bệnh ung thư, ông
phải tạm dừng việc học để đi làm toàn thời gian để có tiền lo cho mẹ.
Mong muốn giúp mẹ vượt qua những cơn đau, ông kể với mẹ về ước mơ thành
lập một công ty, một công ty của riêng ông. Cuối năm 1995, sau khi mẹ
ông mất, ông từ bỏ công việc chạy thử phần mềm để theo đuổi kế hoạch của
ông: Phát triển một chương trình có thể giúp các công ty chỉ đạo, kiểm
soát, quản lý công việc kinh doanh qua mạng.
Do không có đủ tiền mua máy tính xách tay, ông đành phải
gắn chiếc máy tính cá nhân cồng kềnh và màn hình 17-inches lên chiếc xe
hơi Honda Civic rồi "kéo lê" nó đi từ nơi này đến nơi khác để
giới thiệu phần mềm của mình. Nhưng do ông không có thành tích trong quá
khứ, nên ông chẳng thể thu hút được sự chú ý của các doanh nghiệp. Vốn
đã ốm yếu, ông lại càng ốm hơn do bị sụt cân và trở nên xanh xao vì mất
ngủ do bị giằng xé giữa sức ép phải nuôi sống gia đình và thực hiện ước
mơ của mình.
May mắn thay, một người bạn giới thiệu ông cho Mark Pine,
nguyên là Ủy viên Ban Quản trị Sybase Inc đã về hưu nhưng vẫn muốn nhảy
vào ngành công nghệ kỹ thuật cao. Đó là một cơ hội khác mà Dũng quyết
định không để vuột mất. Đóng gói chiếc máy vi tính cồng kềnh và áo quần,
Trung Dũng đến nhà của Mark Pine ở Walnut Creek.
Với kiến thức về máy tính, Trung Dũng thành lập OnDisplay,
chương trình giúp các doanh nghiệp lấy dữ liệu từ những vị trí khác trên
mạng trong khi vẫn ở tại chỗ của mình.
Thành công
Được sự hỗ trợ của Mark Pine, OnDisplay trở thành một
trong những công ty phần mềm thành công, thu hút những khách hàng như
Travelocity.com. Ý tưởng của ông thuyết phục được các nhà đầu tư và ông
đã có thể huy động được 35 triệu USD từ các nhà đầu tư trước khi chuyển
sang cổ phần hóa. Và khi công ty chuyển sang cổ phần hóa (năm 1999), trị
giá cổ phiếu của ông Trung Dũng trên giấy tờ là 85 triệu USD.
Năm tháng sau, công ty và thương hiệu của nó được chuyển
nhượng cho Vignette với cái giá 1,8 tỷ USD. Ông Trung Dũng không xác định
rõ số cổ phiếu của ông là bao nhiêu, chỉ nói rằng “không nhiều như mọi
người nghĩ”.
Câu chuyện của một Việt kiều từ số vốn hai USD gây dựng
nên một sản nghiệp 1,8 tỷ USD có thể kết thúc ở đó. Nhưng không. Ở khu
trường sở Bishop Ranch tại San Ramon, trong tòa cao ốc cạnh trụ sở cũ
của OnDisplay, Trung Dũng lại mở một công ty phần mềm mới, một công ty
mà ông hy vọng sẽ "tỏa sáng" hơn công ty đầu của ông.
Hiện nay ông đã lập gia đình, đi du lịch với vợ - người
đang theo học bác sĩ chuyên ngành ung thư ở UC San Francisco. Ông cũng
mua một ngôi nhà ở đó cho cha và một ngôi nhà ở Nam California cho bố
mẹ vợ. Nhưng trong nhiều tháng dài, ông vẫn khao khát muốn bắt đầu một
công ty khác.
Nhiều người cho rằng ông sẽ nghỉ ngơi để tận hưởng cuộc
sống an nhàn sau khi đã có một gia tài đồ sộ: 1,8 tỷ USD. Không hề có
chuyện đó. Đó không phải là phong cách của ông. “Tôi hiểu rằng tôi đang
trở nên nổi tiếng, được nhiều người biết đến, nhưng tôi cố gắng để vẫn
là tôi như trước đây, bằng cách luôn ghi nhớ về nơi mà tôi đã từ đó đến
đây. Tôi chẳng bao giờ cho rằng chuyện gì là ăn chắc cả”.
Ông không hề dừng lại. Ông đầu tư một triệu USD vào Fogbreak
và tìm kiếm nguồn vốn, lần này thì dễ dàng hơn, từ những nhà đầu tư như
Mark Pine. Với Fogbreak, ông đặt mức yêu cầu cao hơn trước. Vừa là sáng
lập viên, vừa đảm nhiệm chức vụ Giám đốc điều hành, ông muốn làm cho Fogbreak
phát triển thành một công ty lớn và có lợi nhuận ngang ngửa với PeopleSoft
nổi tiếng của Mỹ.
Khiêm tốn!
Hiện nay Fogbreak vẫn đang đối mặt với những thách thức
của thị trường kỹ thuật cao, đang tăng cao trong những tháng gần đây,
nhưng không đến nỗi nóng bỏng như thời OnDisplay. Oracle Corp và PeopleSoft
xích lại gần nhau trên thị trường phần mềm, trong khi đó các doanh nghiệp
vẫn còn thận trọng khi mua những sản phẩm của một công ty mới phát triển
mà họ lo rằng sẽ không còn tồn tại trong những năm tới. Dũng chẳng hề
nhụt chí.
“Là một nhà doanh nghiệp, chúng ta không thể định giờ
cho thị trường. Do đó, nếu bạn nghĩ rằng bạn có ý kiến hay, bạn cần phải
biến nó thành hiện thực, bất kể thị trường đang lên hay xuống”.
Mark Pine: “Trung Dũng là dạng người không để cho trở
ngại ngăn chặn đường đi của anh”.
Trụ sở chính của Fogbreak, công ty mới của ông Trung
Dũng, chẳng chút tối tân, tiên tiến. Nó chẳng có chút gì "xứng"
với một người vừa tạo lập một gia tài kếch xù. Chẳng có cô thư ký xinh
đẹp chào đón khách ở tiền sảnh, mà chỉ có một số những phòng ngủ nhỏ trống
rỗng với mầu sắc và thiết kế giản dị. Từng cả gan thành lập công ty trong
bối cảnh kinh tế suy sụp, ông Trung Dũng hiểu rằng không được hoang phí
trong chi tiêu. Thế nên ở Fogbreak, mỗi USD đều được chi tiêu một cách
cẩn trọng. Ông Dũng thà không có thư ký và một văn phòng xa hoa lộng lẫy
để mà tập trung tất cả phục vụ cho nhu cầu của khách hàng.
Ông hiểu rằng có một số người nghĩ rằng ông sẽ thành
công một cách dễ dàng một khi ông đã đạt đến đỉnh cao và chẳng liều lĩnh
để làm hỏng câu chuyện của một kẻ trắng tay trở thành tỷ phú.
Nhưng ông làm tất cả điều đó không chỉ vì tiền. Những
người từng gặp ông, nay đã là một tỷ phú, từng chỉ là một chàng thanh
niên với hai bàn tay trắng miêu tả về ông: Khiêm tốn. Ông là người biết
nắm bắt cơ hội một cách nghiêm túc.
(theo quangtrimang.com) |