(Post 14/11/2006) Bao đời nay người Việt vẫn
băn khoăn toan tính: Dân tộc ta sẽ đi lên như thế nào? Vị thế chúng ta
sẽ ở đâu trong thế giới này? Đó không chỉ là câu hỏi của Việt Nam. Đó
là câu hỏi của tất cả các dân tộc trên thế giới. Ngày nay, tất cả đang
chung một câu trả lời: TRI THỨC.
Trên
vai đâu chỉ có ba lô, còn mang cả ước mơ dân tộc (ảnh: Phạm
Hải) |
|
Chỉ có điều câu trả lời đó, đối với mỗi dân tộc lại mang
một sức nặng khác nhau, mang một độ cấp thiết khác nhau. Có người dùng
tri thức để bảo vệ vị thế hàng đầu. Có người dùng tri thức để vươn lên
tranh đoạt vị thế cao hơn. Và có người nhất thiết phải dùng tri thức để
không tụt lại sau cùng.
Ngay cả trong một quốc gia, đang có những nhóm vượt lên
phía trước, và những nhóm tụt lại phía sau. Đâu là sự khác biệt? Câu trả
lời: trình độ giáo dục.
Thế giới không công bằng
Không phải mọi dân tộc đều được tự nhiên ban tặng một
cách công bằng. Có người ở xứ băng giá quanh năm. Có người ở vùng sa mạc
khô cằn. Nhưng lịch sử đã chứng minh đó không phải là rào cản để ngăn
cản một dân tộc vươn lên.
So sánh
đất đai (tính cả rừng núi) trên đầu người của các nước quanh
ta |
|
Giáo sư Philip Kotler của trường Kellogg nổi tiếng đã
nhận xét “Những quốc gia càng được thiên nhiên ưu đãi thì càng có nguy
cơ tụt hậu”. Lời lý giải đến từ chính những quốc gia không được thiên
nhiên ưu đãi: Phải dùng nỗ lực của con người để vượt qua những bất công
của thiên nhiên.
Không ai nhiều dầu lửa hơn các nước Trung Đông, nhưng
chưa có quốc gia nào ở đó vượt lên để gia nhập nhóm “các nước phát triển”
mà mãi vẫn dừng lại ở “các nước đang phát triển”. Không đâu đất đai rộng
lớn hơn châu Phi. Nhưng hầu hết các quốc gia ở đó vẫn đang ở mức “kém
phát triển”.
Nhật Bản, Phần Lan, Ireland… là những nước nghèo tài
nguyên nhất, nhưng đã vươn lên thành những quốc gia giàu có hàng đầu.
Trong các sách giáo khoa chúng ta vẫn dạy trẻ em: nước
ta rừng vàng biển bạc, tài nguyên dồi dào. Hàng bao thế hệ qua, sách giáo
khoa Nhật nói điều ngược lại: nước Nhật nghèo tài nguyên lắm, thiên nhiên
bạc đãi lắm. Con đường duy nhất là các em phải cố gắng lên.
Trọng lượng của sản phẩm
TS Lê Nết (Trường ĐH Luật TP.HCM) đã có lần đặt câu hỏi:
vào WTO chúng ta sẽ bán cho thế giới cái gì? Đứng thứ hai thế giới về
xuất khẩu gạo và cà phê, đứng thứ nhất thế giới về xuất khẩu hạt tiêu
và hạt điều. Nhưng đó không phải là câu trả lời.
Nhà báo Thomas Friedman của tờ báo New York Times đã
đưa ra khái niệm dùng trọng lượng của sản phẩm để so sánh trình độ quốc
gia. Hãy xem một ví dụ: để thu được 500 USD, người ta có thể làm gì?
Để thu được 500 USD?
Tập đoàn Than và Khoáng sản Việt Nam bán
5 tấn than đá.
Nông dân ở Đồng bằng Sông Cửu Long bán 2 tấn gạo.
Trung Quốc bán chiếc xe gắn máy trọng lượng 100 kg.
Hãng Sony bán chiếc tivi trọng lượng 10 kg.
Hãng Nokia bán chiếc điện thoại trọng lượng 0,1 kg.
Hãng Intel bán con chip máy tính trọng lượng 0,01 kg.
Hãng Microsoft bán một phần mềm trọng lượng 0 kg. |
Còn nhiều nữa, những sản phẩm giá trị nhất nhưng trọng
lượng chỉ 0 kg, đó là những phát minh sáng chế hay giá trị thương hiệu…
Hàm lượng tri thức càng cao, trọng lượng sản phẩm càng nhẹ. Đo lường xuất
khẩu bằng tấn hàng đã trở nên vô nghĩa. Bao nhiêu tiền mới là vấn đề.
Quan trọng hơn nữa, đó là bao nhiêu giá trị gia tăng và bao nhiêu lợi
nhuận.
Điều quyết định thắng thua ngày nay
Không ngạc nhiên khi các khảo sát trên thế giới về sự
ủng hộ với toàn cầu hóa và tự do thương mại, những người có trình độ giáo
dục cao nhất thường thuộc về nhóm ủng hộ mạnh nhất (và ngược lại). Họ
tin chắc mình sẽ người thắng cuộc trong công cuộc hội nhập toàn cầu.
Tỉ trọng
nông nghiệp càng giảm, thu nhập càng cao |
|
Lịch sử thế giới đã chứng kiến những sức mạnh khác nhau
để một quốc gia trở nên hùng mạnh.
Sức mạnh của vó ngựa đã từng giúp Mông Cổ hay đế chế
Ottoman (Thổ Nhĩ Kỳ) bá chủ một thời.
Tiếp đó, sức mạnh của cánh buồm rộng lớn đã giúp Tây
Ban Nha hay Bồ Đào Nha thống trị thế giới.
Rồi đến thời sức mạnh của những chiếc động cơ hơi nước
đã giúp nước Anh chiếm lĩnh khắp nơi để họ có thể nói “Mặt trời không
bao giờ lặn trên đất Anh”. Tất cả đã lùi vào dĩ vãng.
Ngày nay, tất cả những quốc gia trở nên hùng mạnh đều
nhờ vào một yếu tố: trình độ giáo dục, và từ đó là trình độ công nghệ.
Đó là kỷ nguyên của nền kinh tế tri thức.
Nhìn lại Việt Nam. Có lẽ chúng ta phải cám ơn thiên nhiên
đã không ưu đãi cho nhiều đất đai hay tài nguyên. Bởi đó là điều để chúng
ta không thể còn phân vân trước một nguồn lực đáng giá nhất: con người.
Và phải là con người có tri thức.
Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp Cao Đức Phát thời làm việc ở
tỉnh An Giang giàu lúa gạo đã phát hiện: trước đây mong muốn cao nhất
của nông dân là có đất. Ngày nay mong muốn cao nhất là con cái được học
hành tử tế.
Và một lần nữa phải tự cám ơn mình, khi nhìn vào dân
số hiện nay: 56% dân số ở độ tuổi dưới 30, gần 80% dân số ở độ tuổi dưới
40. Đó là những độ tuổi khao khát học tập nhất, khả năng tiếp thu và thay
đổi tốt nhất. Với Bộ trưởng Bộ Giáo dục, những con số này có thể gây mất
ăn mất ngủ vì nhu cầu giáo dục quá lớn. Với các dân tộc khác, sức trẻ
đó là rất đáng thèm muốn.
Không có nguồn nhân lực, không thể vươn lên. Nhưng nguồn
nhân lực đó thiếu trình độ, cũng không thể vươn lên.
Đường băng đã sẵn sàng, cần tiếp thêm nhiên liệu
Chưa có bao giờ cơ hội cất cánh của Việt Nam lại lớn
như ngày nay. Với WTO, đường băng đã sẵn sàng. Bay nhanh bao nhiêu, cao
bao nhiêu, tùy thuộc vào cánh bay nào và nhiên liệu nào.
Cánh bay của chúng ta là nguồn nhân lực. Và nhiên liệu
chính là tri thức. Thế hệ trẻ phải tiếp thu nhiên liệu, hệ thống giáo
dục phải cung cấp được nhiên liệu. Cơ hội cất cánh hàng trăm năm mới đến
một lần. Thế hệ này không được phép bỏ lỡ, để thế hệ mai sau khỏi mang
niềm tiếc nuối.
"Non sông Việt Nam
có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được vẻ vang
sánh vai các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ
một phần rất lớn ở công học tập của các cháu."
(Lời Bác Hồ trong buổi khai
trường đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1946) |
Bùi Văn
(theo VietNamNet) |