(Post 11/02/2006) Anh Trần
bảo, hệ thống theo dõi giám sát hành vi ở sòng bạc mới đạt cấp độ giải
thuật 2, chưa đạt cấp độ Hi. Có nghĩa là, nếu có hai anh em sinh đôi cùng
vào đánh bạc thì máy tính sẽ quản được. Còn nếu ba anh em giống nhau như
đúc cùng vào và hành động tít mù theo một kịch bản đánh lừa tinh vi có
chủ định từ trước, thì chắc chắn máy tính sẽ bị loạn chiêu ngay…
Chương 6: Đi đánh bạc
Chờ cho máy bay đỗ hẳn trên nóc sân thượng,
anh Trần và tôi vào thang máy tụt xuống phòng chơi bài. Tay bảo vệ đứng
dạng chân hình chữ “V” chổng ngược, nhìn chúng tôi hầm hố, nhưng anh Trần
đã kịp nói câu tiếng lóng hay mật khẩu gì đó, đồng thời dùng hai ngón
tay búng nhẹ tờ 20 đô-la gấp làm tám. Tờ giấy bạc bay vèo, thẳng vào mặt
tay anh chị, nhưng hắn đã kịp há mồm, chìa hai hàm răng cáu vàng xiết
gọn “tên tù binh”, chả kém gì một diễn viên xiếc thượng hạng. Hắn lặng
lẽ để chúng tôi đi qua, bắp tay xăm trổ đầy những hình rồng rắn quái dị,
ngón tay vàng khè vân vê điếu xì-gà Ha-ba-na. Trong sảnh chơi có rất nhiều
thể loại bài bạc khác nhau. Tôi mù tịt nên cốt đi theo anh Trần để ngó
xem, chứ chả dám chơi. Mất tiền như chơi. Đoán được tâm trạng đó, anh
Trần giải thích: ở đây họ chỉ khảo tiền của những tay thừa tiền,
còn loại phọt phẹt như tôi thì cho qua luôn. Thậm chí, ai thua
sạch túi sẽ được cơm bưng nước rót, nếu thua vài trăm nghìn đô
trở lên có cả khách sạn năm sao bên cạnh phục vụ miễn phí, ở cả tháng
trời cũng chả ai nói năng gì. Bởi những người được bạc đã “vô thức” đóng
góp khoản tiền nuôi những người thua bạc rồi. Anh Trần bảo, người Mỹ họ
gọi đấy là đạo đức cờ bạc.
Anh Trần mua một chục thẻ bài để chơi
dần. Anh dùng một chiếc bút bi học trò không có mực, viết nhẹ vào lòng
bàn tay tôi: “Chú em chơi đi. Đợi cái bà mặc váy ca-rô bỏ thẻ xong, chú
xông vào đánh luôn. Thế nào cũng thắng. Đừng nhìn anh, cũng đừng nói gì!”.
Tôi hành động như một người máy, và quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu
của những đồng tiền kim loại xoang xoảng rơi ra từ chiếc máy đánh bạc.
Ba bà tuổi đã sồn sồn mặt bự son phấn, ngoái cổ nhìn tôi đầy thán phục:
“Very good, young man!”. Một quý bà còn hỏi tôi một câu gì đó -
chắc lại hỏi bí quyết chơi ấy mà? – nhưng tôi giả câm, lắc lắc đầu.
Đến một cỗ máy khác, tôi đang định tiến
tới “thừa thắng xông lên” thì anh Trần ngăn lại. Anh viết vào tay tôi
đau điếng: “Chú để anh. Hãy đi đến cái thùng rác cạnh chiếc cột to kia
mà tập thể dục. Hát khe khẽ một bài gì đó càng tốt!”. Tôi chả hiểu mô
tê gì cả, nhưng răm rắp tuân theo lệnh của anh. Hát bài gì bây giờ nhỉ?
À, phải rồi. Tôi nhớ đến bài hát của em Hương. Tôi lẩm bẩm hát:
Anh... là cây nến vàng,
Mẹ... là cây nến xanh,
Em... là cây nến hồng,
Ba ngọn nến lung linh,
La... là... lá... la... la...
Thắp sáng một công trình (?!)
Lúc quay đầu lại, tôi đã thấy anh Trần
gạt tiền thưởng vào lòng bàn tay, dễ đến hơn chục đồng tiền mới coong.
Chúng tôi tới một sảnh rộng và tận mắt chứng kiến một trò đánh bạc ước
khoảng dăm chục người tham gia. Người hầu bàn da đen bưng rượu bia cùng
các món ăn nhẹ lên. Tôi thấy cổ khô không khốc, bụng đói cồn cào. Theo
gương anh Trần, tôi nhón tay bốc một lát bánh mì kẹp giăm-bông và tự thưởng
cho mình một cốc vang Boóc-đô nửa lít. Trong sảnh đánh bạc này, đồ ăn
miễn phí. Anh Trần bảo tôi ăn thử một món ăn Mỹ có cái tên là chó nóng
khá ngon, nhưng tôi lại có cảm tưởng các chú chó bên Mỹ bị lai nhầm gen
lợn Việt Nam, hoặc giả người Mỹ có những công nghệ cầy-giả-heo tuyệt vời.
Một cô gái xinh đẹp vớ chai rượu Uýt-xki tu ừng ực, xán lại một
anh chàng mũi nở to bằng cái thúng vì đang được bạc, ngón tay mân mê vào
chiếc ca-vát màu đỏ của anh ta, ngước mắt lên nói: “Ôi anh yêu, anh có
chiếc cà-vạt thậtt giống của bạn trai em quá!”. Khi cô gái bỏ đi, bỗng
thấy hai tay phục vụ ăn vận đồng phục áo ghi-lê, đeo kính thầy bói tiến
vào. Họ nhanh nhẹn xốc nách chàng thanh niên nọ lôi sang phòng bên, mặc
cho anh ta giãy giụa kêu oai oái. Tôi đang vấn vương trong đầu, bụng nghĩ:
“Tự do kiểu Mỹ là thế này ư?” thì anh Trần đã đoán được tâm lý của tôi.
Anh bảo: “Chú khỏi lo. Cất cái bộ mặt u ám ấy đi! Thật đáng đời những
kẻ gian trá”. Thì ra, tên kia định dùng thiết bị điện tử để chơi ăn gian,
nhưng cô gái - vốn là thành viên của đội ảo thuật nghiệp dư Bạch Dinh,
một cộng tác viên đắc lực của sòng bạc – đã phát hiện được. Chúng
tôi còn chơi vài ba trò gì đó nữa khá thú vị, và lần nào cũng thắng, khi
ít khi nhiều, chủ yếu nhờ công của “quân sư” Trần.
Đến một bể nước lớn chảy róc rách có
chiếc nắp đậy hình bán cầu bằng mi-ca trong suốt, tôi thấy một núi tiền
xếp chồng chất lên nhau cao lênh khênh, đặt trên một chiếc mâm to bự,
quay lúc nhanh lúc chậm. Người chơi phải khéo léo thả thẻ bài của mình
vào để xô ngã núi tiền đó. Phần thưởng quá lớn, những 500 nghìn đô-la,
nên số người tham gia thả thẻ bài vào bể rất đông. Mỗi khi ai đó thả thẻ
bài không thành công, núi tiền lại cao thêm một nấc. Tôi nhìn tấm séc
lĩnh thưởng nằm ngay cạnh một khe hở (chắc nó đang chờ thời hóa kiếp
ra ngoài đây), miệng nuốt nước bọt ừng ực, đưa mắt nhìn “thầy”. Anh Trần
vẫn tỉnh bơ, mặt không biến sắc. Một lúc sau, anh viết nhoay nhoáy vào
tay tôi: “Thôi, còn thẻ cuối cùng. Chú chơi nốt đi cho biết mùi thất bại”.
Thất bại là thất bại thế nào, cái anh này nói lạ? Theo tính toán của tôi,
thế nào hai anh em cũng trúng thưởng, bởi hồi bé tôi nổi tiếng chơi đáo
chơi bi khắp xóm. Tôi hăm hở nhằm lúc núi tiền quay gần đến vị trí thả,
nhắm tịt hai mắt lại và nín thở, buông niềm hy vọng mong manh cuối cùng.
Song chiếc mâm quái đản nọ dở chứng, đột ngột thay đổi tốc độ, khiến chiếc
thẻ của tôi trật lấc. Đúng là trong tình huống này, may ra chỉ có MC Long
Vũ mới có cơ nhận nổi phần thưởng khiêm tốn kia.
Anh Trần rủ tôi rẽ vào tiệm “Mát-xa Thái”
ở tầng sáu mươi ba. Sau những giờ phút lao động căng thẳng, chúng tôi
tự cho phép mình thả lỏng một chút. Khi đến cửa, tay phục vụ khom lưng
xun xoe hỏi, giọng lơ lớ: “Già-pắng? Già-pắng?”. Tôi không hiểu đã đành,
một người giỏi tiếng Hoa Kỳ như anh Trần vắt óc mà cũng không sao hiểu
nổi cái gã điên khùng này định hỏi cái gì. Tôi đành gật gật đầu cho qua
chuyện. Bất thần, gã nọ quay vào phí trong nói rất to: “Các em ơi, có
khách Nhật. Hôm nay đồng phục ki-mô-nô nhé!”, làm chúng tôi mất
hết cả hứng mát-xa! Anh Trần nháy mắt ra hiệu cho tôi: “Về thôi! Còn phải
đưa cô Lan và em Hương đi shopping”. Chúng tôi lặng lẽ rút quân.
Tôi thầm nghĩ, hóa ra ở Mỹ cũng có lừa đảo. Trong thang máy, anh Trần
xọc tay vào túi quần, tiền kêu xủng xoẻng. Anh bảo: “Dôi 500. Vừa đủ tiền
xăng. Mẹ kiếp, bọn này siêu thật”. Tôi chả hiểu anh định ám chỉ
ai. Lúc trở về, anh Trần bảo tôi lên ngồi cùng máy bay với anh, còn máy
bay của tôi sẽ bật chế độ không người lái. Tôi sung sướng ra mặt vì có
cơ hội hỏi han anh về những điều kỳ lạ vừa xảy ra. Anh dùng một phương
pháp đặc biệt, thuật ngữ chuyên môn họ gọi là thôi miên định hướng
hẹp, để tải một bộ phận tri thức trong đầu anh lên trí óc non nớt
của tôi. Trong nháy mắt, tôi đê mê và bắt đầu dần dần hiểu ra mọi việc.
*****
Ngay từ lúc chúng tôi hạ cánh xuống sân
thượng ở kinh đô bài bạc, các ca-mê-ra điện tử bố trí khắp nơi, kể cả
trong nhà vệ sinh, đã ghi hình chúng tôi. Hình ảnh được một hệ thống máy
tính đặt dưới tầng ngầm tòa nhà phân tích, báo ngay cho lực lượng bảo
vệ: chúng tôi thuộc loại người nào. Anh Trần đã bị lưu vào cơ sở dữ liệu
(trước đây anh đã vào chơi mấy lần rồi) nên bị máy tính lần ra ngay bí
số: Ranh-ma-2002. Kể cả anh có dùng râu giả tóc giả, để tóc mốt
Rô-nan-đô, nói giọng kim the thé, hay thay đổi trang phục khác cũng thế.
Còn tôi vào lần đầu, sẽ bị đặt bí danh và xếp hạng, kiểu như Gã-tẩm-2136984.
Mỗi bước chúng tôi đi, hình ảnh và âm thanh vây quanh chúng tôi được phân
tích liên tục, và thông tin cứ thế tiếp tục tích tụ. Cái lần tôi thắng
bạc đầu tiên, nếu là anh Trần thả, thì còn phải đợi 30 lượt người-không-may
mới đến lượt một người-may (chứ hệ thống cờ bạc cũng không dã man
tới mức cho đo ván tất cả). Ở lần chơi thứ hai lại khác, lúc đó sắp đến
cửa ăn của những tín đồ Ranh-ma, cho nên nếu tôi hấp tấp thả thẻ
thì chỉ có chìm nghỉm, tốn tiền vô ích. Anh Trần bắt tôi đi tới chiếc
thùng rác tập thể dục vì anh phát hiện ra một chiếc ca-mê-ra tí hon lắp
trên nắp thùng rác, chỗ cái núm. Thân hình của tôi (cho dù gầy còm) sẽ
che khuất, diệt bớt một ca-mê-ra cho anh Trần tha hồ mà trổ tài.
còn tôi phải hát bài Ba ngọn nến là để thu hút các ca-mê-ra khác
gần đó xoay về phía mình. Tất nhiên, chùm dữ liệu máy tính thu được trong
những giây phút đó là rác, nhiễu, chả có ý nghĩa gì, mặc dù có
vẻ hơi nghịch lý là tôi càng làm những động tác rồ dại thì càng được các
máy tính quan tâm. Tuy nhiên, nếu tôi lạm dụng thủ thuật này ở hai lần
chơi tiếp theo, máy tính sẽ nhớ kỹ để không bao giờ bỏ sót tôi nữa. Trường
hợp anh chàng đẹp trai trẻ tuổi nọ, do anh ta diễn quá đạt, không
phạm phải một sai sót gì, máy tính nghi ngờ anh ta ngay, và sòng bạc lập
tức phải dùng biện pháp mạnh để xử lý. Bởi thông thường, một con
bạc giỏi giang đã bị nhẵn mặt sẵn sàng ngồi ngoài chỉ đạo một “con chiên
ngoan đạo” có mang theo thiết bị thu phát giấu trong người, hòng trục
lợi bất chính. Nói chung, trong các con bạc “thắng lợi rực rỡ” bao giờ
cũng có hình ảnh một nhà khoa học sắc sảo, một nghệ sĩ biểu diễn tài ba,
một nhà tâm lý học vững vàng, và một chút chất... lưu manh trí thức. Nói
leo theo ngôn ngữ thể thao thì vẫn luôn luôn cần bổ sung thêm “một chút
may mắn” cho nó đủ lệ bộ.
Mức độ nhã tiền của sòng bạc không
phải là vô biên. Biết là chúng tôi đến đây trên những chiếc trực thăng
bằng nhựa tổng hợp rẻ tiền, ăn mặc tẩm, điệu bộ lại có phần nhà
quê, hệ thống máy tính tự động áp dụng chiến thuật khống chế các máy
chơi bạc để chúng tôi không bao giờ thắng hơn... tiền mua xăng. Ai mà
ngựa non háu đá thì chỉ tổ “đâm đầu vào vách núi”. Thế nên, anh
Trần “khen” bọn nó siêu là siêu như thế. Và tôi thầm phục anh Trần:
quả là một nhà quân sự biết mình biết ta, dầu rất dễ bị thiên hạ hiểu
lầm là “ăn non”. Kệ!
Tôi bày tỏ với anh Trần những nỗi niềm
băn khoăn về chuyến lãng du lúc trước của chúng tôi trong phố. Anh cười
hì hì: “Về nhà sẽ biết”, làm tôi càng thêm tò mò. Tôi lâng lâng sống trong
bầu không khí của thời điện tử. Những câu hỏi lởn vởn mãi trong đầu tôi.
Chỉ đến khi về nhà, sau khi anh Trần được hệ thống mẹ bồi tiếp thông tin,
và anh tiếp tục bồi thêm tri thức vào não tôi, tôi mới tỉnh ngộ.
*****
Tất cả những sự kiện tôi vừa chứng kiến
thực ra chỉ diễn ra trong vòng có 8 phút. Hệ thống máy tính của chủ nhà
đã mô phỏng thực tế, đem đến cho tôi một cuộc sống, thuật ngữ chuyên mộn
gọi là thực tại ảo. Khi tôi khoác chiếc áo mạng nhện lên người,
mọi xúc cảm của tôi - kể cả nhận thức và một phần tri thức – đều bị máy
tính kiểm soát chặt chẽ, và nó lái tôi theo những kịch bản đã được soạn
trước. Nhờ hệ thống hiển thị đồ họa, âm thanh tuyệt vời, kết hợp với những
thành tựu mới nhất của công nghệ màn hình trung thực lập phương
(trung thực bình phương là loại vứt đi!), đối tượng (chính là chúng
tôi) bị máy tính dẫn dắt như lạc vào mê hồn trận, khó mà phân biệt nổi
đâu là thực, đâu là hư. Chính nhờ thế mà chúng tôi nhìn thấy viên cảnh
sát giao thông trên phố (hình ảnh thực của anh ta do các vệ tinh
địa tĩnh truyền về), nhưng anh ta không hề nhìn thấy chúng tôi. Chúng
tôi đã bay ảo vào giữa các tòa nhà cao tầng. Nếu những thông tin
ấy được nạp vào cơ sở dữ liệu hệ thống phòng không thì các loại hỏa lực
đã nhất tề nổi lửa mất rồi. Ngay cả khi tôi và anh Trần ăn món chó
nóng thì đấy vừa là ăn thật vừa là ăn ảo. Ảo là vì chúng tôi
chỉ ngồi nhà, có đến Las Vegas đâu. Nhưng thật là vì một chú chó
rô-bốt đã chuẩn bị và mang món đó từ dưới bếp nhà ông Côổng lên, cậy răng
đút vào mồm chúng tôi, song, hệ thống mạng thần kinh của chúng tôi đã
bị máy tính chiếm mất không gian nhìn, nên không nhìn thấy nó. Hình ảnh
mà chúng tôi thu nhận được là các đoạn vi-đê-ô quay sẵn, ghép vào dây
thần kinh thị giác khi chúng tôi bắt đầu ăn. Nói nôm na, chúng tôi đã
ăn món chó nóng trong một giấc mơ bị động: ăn thật, tuyến nước
bọt và dạ dày làm việc thật, nhưng bản thân không điều khiển hoàn toàn
quá trình ăn. Anh Trần bảo, hệ thống theo dõi giám sát hành vi ở sòng
bạc mới đạt cấp độ giải thuật 2, chưa đạt cấp độ Hi. Có nghĩa là,
nếu có hai anh em sinh đôi cùng vào đánh bạc thì máy tính sẽ quản được.
Còn nếu ba anh em giống nhau như đúc cùng vào và hành động tít mù theo
một kịch bản đánh lừa tinh vi có chủ định từ trước, thì chắc chắn máy
tính sẽ bị loạn chiêu ngay…
theo Tin học và Đời sống – còn
nữa |